Chương 1158
Thiếu Một Người (3)
Tôn Khả Khả rửa tay sạch sẽ, nhìn chằm chằm con mèo xám này, luôn cảm thấy chỗ nào cũng không đúng.
Trong ánh mắt con mèo này, rõ ràng là mang theo một tia ghét bỏ?
"Mèo mèo…", mèo xám kêu một tiếng.
Tiểu Diệp Tử cũng không có gì, Tôn Khả Khả lại bỗng nhiên sửng sốt!
Trong lúc hoảng hốt, cô phảng phất nghe thấy một câu nói mơ hồ không rõ.
"Ta không muốn ăn cái này~~"
Hả?
Tôn Khả Khả ngây dại.
Nhưng lại cẩn thận lắng nghe, không nghe thấy thanh âm kia nữa.
Tôn Khả Khả ngưng thần nhìn chằm chằm mèo xám, sau đó mèo xám ngẩng đầu nhìn Tôn Khả Khả.
Sau khi một người một mèo nhìn nhau một lát, rốt cục, mèo xám cúi đầu, ngoan ngoãn ăn thịt bò.
Tôn Khả Khả nhíu mày, lại thở phào nhẹ nhõm.
Ừm… Có lẽ là ảo giác…
Buổi chiều, Tôn Khả Khả liền rời đi.
Hôm nay là bữa tiệc cuối cùng của lớp 12 ban 4. Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cả lớp hẹn hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tôn Khả Khả đương nhiên không có tâm tình gì, nhưng không từ chối được lời mời nhiệt tình của bạn học, hơn nữa dù sao cũng học chung mấy nắm, cũng không nên quá cao lãnh —— tính tình của cô gái cũng không phải loại người cao lãnh.
Vậy nên, vẫn là đi tới bữa tiệc.
Sau khi Tôn Khả Khả rời đi, Tiểu Diệp Tử ôm mèo xám chơi một lát, giờ phút này Âu Tú Hoa còn chưa tan tầm.
Tiểu Diệp Tử ôm mèo ngồi trên sô pha liền chậm rãi mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Mèo xám từ trong ngực Tiểu Diệp chui ra, nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, nằm sấp ở đó, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ.
"Meo~~"
Tiểu nha đầu, anh trai ngươi hẳn là có thể trở về…
Lần này, ta thật sự tận tâm a…
Buổi họp cuối cùng của các bạn cùng lớp 12 ban 4 không có gì để nói.
Đơn giản là nam sinh vui vẻ uống rượu, nữ sinh cuối cùng bắt đầu động tình rơi lệ.
Lúc buổi tụ hội kết thúc, mấy cô gái đã ôm nhau òa khóc, phảng phất như sinh ly tử biệt.
Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến ôm nhau, kỳ thật bạn học Hiểu Yến đối với La Thanh La đại thiếu gia còn có một chút tâm tư, nhưng sau vài lần La đại thiếu không tiếp chiêu, loại tâm tư này cũng liền trở nên phai nhạt.
Giờ phút này hai người ôm nhau, cũng lau một chút nước mắt.
Đỗ Hiểu Yến được xem như là nữ sinh có quan hệ tốt nhất với Tôn Khả Khả trong lớp, cũng chỉ có cô, mơ hồ biết được một chút chuyện Trần Nặc mất tích.
Giờ phút này hai cô gái ở một bên nói chuyện thì thầm.
"Khả Khả a, chúng ta sắp vào đại học rồi. Sau này phải sống thật tốt a.”
Thành tích của bạn học Đỗ Hiểu Yến cũng không tệ, lúc trước còn cùng nhau học thêm ở nhà lão Tưởng. Trường trung học số 8, trước khi cải cách đã biết đi học thêm, chứng tỏ cũng có chút chí tiến thủ.
Nói đến đây, Đỗ Hiểu Yến thở dài: "Trần Nặc… Hắn ta là người tốt, nhưng hiện tại hắn cũng không có ở đây… Ngươi cũng nên buông bỏ tâm tư, chúng ta mới bao nhiêu tuổi… Ngươi cũng không thể một mực, vẫn…"
Tôn Khả Khả thở dài trong lòng, biết Đỗ Hiểu Yến nói lời này cũng là vì tốt cho mình, cũng không tiện phản bác cái gì, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Đỗ Hiểu Yến, thấp giọng nói: "Ngươi cũng học đại học ở Kim Lăng, sau này chúng ta còn ở chung một thành phố, khoảng cách giữa trường học hai chúng ta lại không xa… Sau này, chúng ta vẫn có thể thường xuyên đi chơi với nhau.”
Hai người đang nói xong, lớp trưởng liền lần nữa nâng ly lên nói, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lớp trưởng cũng thi đậu đại học, cũng ở Kim Lăng, nghe nói còn được công ty giáo dục đưa vào kế hoạch bồi dưỡng, phí gia hạn đại học đều có công ty trả.
Giờ phút này lớp trưởng đã uống đến mức đỏ bừng mặt, sau khi nói ra những lời nhiệt huyết thanh niên, giơ cao ly rượu: "Hy vọng mọi người tại nhiều năm sau, tình bạn của chúng ta vĩnh viễn không tan! Có thể cùng mọi người bạn học ba năm, làm lớp trưởng ba năm của mọi người, ta…"
Nói đến đây, tên còn chưa nói ra, lẩm bẩm một chút, cả người liền ngã xuống gầm bàn.
La Thanh cùng mấy nam sinh cười nâng lớp trưởng từ dưới gầm bàn dậy, sau đó cùng nhau nâng chén, xem như đem cuộc tụ họp cuối cùng của cả lớp, hoàn thành một nghi thức.
Không ai đề cập đến Trần Nặc.
Tựa hồ người này, đã biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Đoạn nhạc dạo duy nhất chính là sau khi bữa tiệc kết thúc, ở cổng của nhà hàng này, các cô cậu học sinh người lấy xe đạp, người đi xe buýt, người chờ taxi.
Thừa dịp đang chờ, lại có một nam sinh trong lớp, đỏ mặt đi tới trước mặt Tôn Khả Khả, đem một bức thư tình nhét cho Tôn Khả Khả.
"Không có ý gì khác, lúc trước thích ngươi, nhưng không dám nói, cũng ngượng ngùng nói. Mọi người đều bận rộn với việc học của mình, mà ngươi… Trước đây cũng có bạn trai.
Hiện tại nói ra, cũng không hy vọng xa vời ngươi có thể chấp nhận.
Nhưng, vẫn luôn phải có một lời giải thích cho chính mình.
Không muốn nhiều năm sau nhớ lại, trong lòng để lại tiếc nuối.
Không cần tại nhiều năm sau, mắng mình khi còn trẻ quá nhút nhát.
Được rồi, ngày hôm nay nói ra được, sau này khi đã trôi qua chục năm, trở thành một ông già đầu hói bụng phệ, cũng có thể nghĩ lại, khi ta còn trẻ, ta cũng từng thích một cô gái, cũng từng dũng cảm, cũng đã bày tỏ.
Tuổi trẻ của ta không còn hối tiếc!”
Nói xong, nam sinh trong ấn tượng của Tôn Khả Khả vẫn luôn hiền lành chất phác, cư nhiên như được sinh ra một cỗ khí thế hào hùng, khiến người ta không thể khinh thường.
Nam sinh đối với Tôn Khả Khả ngẩng mặt cười, sau đó tiêu sái quay đầu rời đi.
Tôn Khả Khả suy nghĩ một chút, đem bức thư tình này bỏ vào trong túi. Chỉ vì, đây không phải là một bức thư tình, mà là một nghi lễ của tuổi trẻ!
Tôn Khả Khả nhìn bạn học dần dần rời đi như ánh sao trước bình minh…
Sự nghiệp trung học của mình… Những năm tháng tuổi trẻ xinh đẹp…
Cũng là đêm nay, kết thúc như vậy.
Chỉ tiếc…
Thiếu một người như vậy.