Chương 1173
Tiếp Cận Nhất … (1)
Lại nói tiếp, Trần Nặc chưa bao giờ cho rằng mình là một người có niềm tin và tín ngưỡng.
Không đủ cao thượng, nhưng giữ lại một ít lương tâm cơ bản và ý thức trách nhiệm – cũng chỉ có vậy.
Vì loại chuyện văn minh nhân loại mà vẩy đầu nhiệt huyết, với tính tình Trần cẩu rất khó làm ra được, hoặc là nói, cho tới nay nhận thức của hắn đối với mình, cảm thấy hơn phân nửa là làm không được.
Vô luận là chuyến đi tới Nam Mỹ Brazil, hay là chuyến đi Nam Cực, đều chỉ là Trần Nặc đối với mình thân là người nổi bật trong số nhân loại, người tiên phong trong tiến hóa của quần tộc này, cảm thấy mình nên làm một phần nghĩa vụ: Tại địa cầu ẩn núp một thứ đáng sợ, hơn nữa còn có uy hiếp cực lớn, dù sao cũng phải có người đứng ra làm cái gì đó đi.
Như vậy, mình thân là Chưởng Khống Giả, nếu như không làm chút gì, liền thật sự nói không được.
Cũng chỉ có vậy.
Nói chung, tâm lý tương tự như: Thử một lần, thành thì thành, nếu không thành công lại chạy trốn, nhưng ít nhất mình cũng đã cố gắng hết sức để thử.
Từ điểm này, Trần Nặc quả thật không đủ cao thượng.
Hắn ta không thể so sánh với Davarich Varnell. Ít nhất hán tử gấu lông thật sự liều mạng, vì tín ngưỡng hy sinh.
Thậm chí, hắn ta có thể còn kém hơn cả lão già Thái Dương Chi Tử suốt ngày chửi bậy kia. Ít nhất lão già chết này, đã vì tín ngưỡng của tàu Noah mà hy sinh cả đời.
Tuy rằng miệng đầy sợ chết bảo mệnh, nhưng lão già thật sự đã hành động liều mạng cả đời.
Nếu nhất định phải nói về tín ngưỡng, Trần Nặc cảm thấy mình có thể không có.
Emmmm…… Có lẽ vậy.
Kiếp trước cũng vậy, đời này cũng thế, Trần Nặc cho tới bây giờ đều cảm thấy mình chỉ là một người may mắn, hồ đồ chiếm được năng lực thức tỉnh, mơ hồ trở thành một cao thủ siêu cường đỉnh cấp, vận mệnh khiến cho thôi.
Cho nên, tâm tính của hắn cho tới bây giờ cũng không có loại "không coi mình đơn thuần là nhân loại" như người có năng lực khác.
Hắn vẫn cảm thấy bản thân là một nhân loại.
Chỉ có điều, bởi vì được ông trời ưu ái chiếu cố, chiếm được năng lực siêu cường, khiến cho mình có thể sống càng thống khoái.
Loại tín ngưỡng này, khoảng cách với hắn còn có chút xa.
Có lẽ… Nếu nhất định phải nói…
Thịt kho phải ăn kèm với cơm trắng, mới là tín ngưỡng.
Coca cola phải thêm đá, mới là tín ngưỡng. A đúng rồi, nhất định phải là coca cola, Pepsi không uống ngon bằng.
Có người nói, không thêm đá có được không, để trong tủ lạnh cho lạnh, không phải cũng mát sao?
Trần Nặc sẽ trả lời: Không thể!!
Coca đá mà không có đã sẽ không có linh hồn.
Nhưng mà Trần Nặc hiện tại cảm thấy mình có thể chỉ còn lại một linh hồn.
"Người được chọn, không được đi ra ngoài. Người được chọn, người được chọn…"
Trần Nặc liều mạng suy tư tin tức mà Chloe nói ra.
Chloe tựa hồ rất hài lòng về việc Trần Nặc không làm phiền hắn nữa, vui vẻ vì người này duy trì yên tĩnh.
Người được chọn, chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?
Được rồi, Trần Nặc trước tiên bắt đầu định nghĩa bản thân, lần đầu tiên mình được xưng hô là người được chọn, là lúc Sid kia nói ra.
Hắn nhìn ra sự khác biệt của mình, là bởi vì…
Mình đã gặp mẫu thể, tiếp xúc với mẫu thể, sau đó không giải thích được mà trở thành người được chọn.
Vậy nên,… Tiêu chí của người được chọn, có lẽ là "tiếp xúc với mẫu thể" chăng??
Vậy nên,…
Ừm?!!
Không đúng!
Ý niệm của Trần Nặc bỗng nhiên quay cuồng.
"Lại muốn làm gì?"
Chloe cảm ứng được ý niệm của Trần Nặc phóng thích ra.
Chloe tức giận phản ứng: "Không phải đã nói, ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, ngươi cứ yên lặng ở lại đây sao?”
Lần này lại đến phiên Trần Nặc không đáp lại.
Hắn chỉ là không nói một tiếng ngưng tụ năng lượng, sau đó trầm mặc, đem ý niệm phóng thích ra, khuấy đảo đoàn sương mù kia ngang ngược va chạm.
"Tên khốn! Ngươi nghĩ ngươi có thể ra ngoài sao?" Chloe khinh thường phóng thích ý niệm, lập tức triển khai phản kích, sương mù khổng lồ bốn phía chặn Trần Nặc, đem mỗi một cỗ ý niệm của Trần Nặc phóng thích ra ngoài đều không chút do dự hung hăng ngăn cản trở về.
Nhưng lúc này đây, Trần Nặc lại không nói một tiếng, thậm chí không biết mệt mỏi, mạnh mẽ đem lực lượng ngưng tụ lại một đoàn, dũng cảm cùng Chloe đối chiến.
Rốt cục, sau khi hai bên kịch liệt đánh nhau không biết bao nhiêu lần, Chloe lại phá vỡ sự im lặng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cách làm như vậy là vô ích, ngươi không phải là đối thủ của ta, ta so với ngươi cường đại hơn nhiều.”
Lần này, Trần Nặc phá vỡ sự im lặng, đáp lại.
Hắn chỉ nói hai từ rất đơn giản:
"A? Vậy sao?”
Trong ý niệm này, tựa hồ đợi trào phúng, mang theo khinh thường, mang theo một tia mỉa mai phảng phất sau khi nhìn thấu.
Chloe: "…"