Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1185 - Chương 1185 Chuyện Gia Đình (1)

Chương 1185

Chuyện Gia Đình (1)


Loại xe này tất nhiên không thể có điều hòa không khí, nhưng ở phía trước ghế lái phụ, có một chiếc quạt điện nhỏ được bày ra.


Thời tiết tháng chín vẫn có chút nóng, giờ phút này gió thổi ra từ quạt lại hướng về phía Âu Tú Hoa. Chỉ là cơn gió này, lại làm cho Âu Tú Hoa càng thêm nôn nóng.


"Trong chốc lát, đón đứa nhỏ, ta tự mình mang đứa nhỏ đi là được rồi, thật sự không cần phiền toái đến người…"


Âu Tú Hoa nói xong, quay đầu liếc mắt nhìn người trong xe…


Tất cả các chỗ ngồi khác trong xe tải đã bị dỡ đi, phần trống trong khoan xe được sử dụng để chứa hàng hóa. Lúc này, xe đạp của Âu Tú Hoa cũng bị bỏ vào trong xe.


"Không phiền phức, Tiểu Âu." Người lái xe xua tay cười.


"Không được." Âu Tú Hoa lắc đầu: "Ngươi nên nhanh chóng trở về đi, vạn nhất để cho quản lý phát hiện ngươi dùng xe của đơn vị lái đi giúp ta đón đứa nhỏ, ngươi nhất định sẽ bị trừ lương.”


"Không sao đâu, hôm nay quản lý cũng không có ở đây. Hơn nữa… Bình thường hắn đối với loại chuyện này cũng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.


Lần trước em gái của quản lý chuyển nhà, đều là nhờ ta lái xe qua giúp kéo đồ.


Quản lý rất tốt, miễn là không trì hoãn công việc vận chuyển hàng hóa trong công ty, bình thường chúng ta đều sử dụng xe để làm một ít công việc của riêng mình, quản lý cũng sẽ không hỏi tới.”


Âu Tú Hoa dùng sức mím môi, suy tư một chút, lại nói: "Như vậy thật sự không tốt, trong lòng ta không yên ổn…"


"Thật sự không có việc gì." Tài xế cố gắng cười, sau đó khoát tay áo: "Đúng rồi, còn một lát nữa mới tan học đúng không? Ngươi ngồi đây, ta đi mua thuốc lá ở cửa hàng đối diện.”


Nói xong, tài xế mở cửa nhanh chóng rời đi.


Hầu Trường Vỹ năm nay 44 tuổi.


Tướng mạo bình thường, bản lĩnh bình thường, năng lực bình thường, đầu óc cũng bình thường.


Là loại người loại người bình thường nhất mà khi ném vào trong đống người trên đường cái, cũng không tìm ra được.


Đời này chưa từng làm ra chuyện lớn oanh oanh liệt liệt gì, cũng căn bản không có ý định làm ra chuyện lớn oanh oanh liệt liệt gì.


Hầu Trường Vĩ cũng không học hành gì nhiều, thế hệ tuổi của hắn, lúc còn trẻ đều bị mười năm đặc thù kia làm chậm trễ.


Sau khi tốt nghiệp tiểu học cũng không học nữa, trình độ văn hóa hiện tại, đối với việc đọc báo hay đọc sách đều không có vấn đề gì cả, nhưng nếu muốn những vấn đề khó hơn thì không được. Chỉ có vậy, có đôi khi, lúc đọc sách đọc báo, gặp phải một ít chữ lạ vẫn còn phải dựa vào đoán mò.


Nhưng không quan trọng, đọc hiểu là được.


Cha hắn qua đời sớm, mẹ hắn ngược lại còn sống.


Chính hắn, không con trai không con gái.


Chuẩn xác mà nói, Hầu Trường Vĩ là một người đàn ông trung niên không vợ không con.


Bảy năm trước, vợ hắn qua đời vì bệnh bạch cầu.


Trước khi qua đời, cuộc sống của hai vợ chồng coi như ân ái, thỉnh thoảng cũng cãi nhau, nhưng nhìn chung vẫn ổn.


Chỉ là không có con.


Đi bệnh viện kiểm tra qua, nói là vấn đề nằm ở trên người Hầu Trường Vĩ.


Lúc đầu, hắn đã rất bối rối.


Trước đây mình và bà xã kết hôn sau đó ở chúng, chuyện của hai người vẫn rất bình thường cũng rất hài hòa.


Bản thân cũng chưa từng cảm thấy mình không được a.


Tuy nhiên, các bác sĩ đã giải thích rằng vấn đề này không phải là về khả năng làm của đàn ông.


Sau đó, bác sĩ đã sử dụng một loại hình ảnh ẩn dụ: đạn rỗng.


Hầu Trường Vĩ mới hiểu rõ.


Sau khi nghe hiểu, hai vợ chồng cũng không có biện pháp, bệnh này không dễ chữa.


Sau đó Hầu Trường Vy đối xử với vợ mình rất tốt, trong lòng mang một phần áy náy.


Mình có vấn đề, đời này sợ là không có con, mà vợ mình đi theo mình, cũng phải rơi vào kết quả cả đời không con không con, liền rất xui xẻo.


Sau đó, một vài năm sau, vợ hắn bị bệnh.


Hầu Trường Vĩ không oán không hối trước sau hầu hạ, chạy chữa qua nhiều bệnh viện.


Kéo dài một năm rưỡi, rốt cuộc vẫn không thể giữ vợ lại.


Người phụ nữ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một hộp tro, chôn cất trong một nghĩa trang ở vùng ngoại ô.


Lúc vợ hắn rời đi, Hầu Trường Vỹ cũng hơn ba mươi tuổi. Coi như là tuổi giàu sức mạnh, lại không thiếu tay thiếu chân, con người có chút bình thường, nhưng bên cạnh vẫn sẽ luôn có người nói muốn giới thiệu cho hắn đối tượng.


Hầu Trường Vỹ đều cự tuyệt tất cả.


Thứ nhất, mấy năm đầu, vợ mình vừa mới qua đời, trong lòng Hầu Trường Vỹ còn chưa phát tiết, không muốn tìm.


Mấy năm sau, bi thương đã lắng xuống, nhưng thân thích trưởng bối trong nhà muốn giới thiệu gì đó, Hầu Trường Vỹ cũng đều nhất nhất cự tuyệt.


Lý do cũng đơn giản: Không muốn liên lụy đến người khác.


Bệnh không thể sinh con này của mình chỉ có người trong nhà biết, đời này đáng đời không con không con. Hà tất phải cưới một người phụ nữ về, đoạt đi hạnh phúc con cháu người ta?


Không thể hại ai nữa.


Cứ một mình sống như vậy, bất tri bất giác đã hơn bốn mươi tuổi. Sau hơn bốn mươi tuổi, số làn muốn giới thiệu cho hắn cũng giảm đi.


Đàn ông độ tuổi Hầu Trường Vỹ này, không ăn ngon —— bởi vì hắn chỉ có tuổi, lại không có tiền không có tài, tướng mạo lại bình thường.


Thôi được rồi.


Cuộc sống mà, cần phải sống cho qua.


Hầu Trường Vỹ vốn cũng cho rằng đời này mình cứ như vậy.


Cho đến khi gặp Âu Tú Hoa ở đơn vị.


Chương 1185

Bình Luận (0)
Comment