Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1187 - Chương 1187 Chuyện Gia Đình (3)

Chương 1187

Chuyện Gia Đình (3)


Cho tới nay Âu Tú Hoa đều là giả ngu cùng cố ý từ chối.


Nhưng cho đến một buổi tối, sau khi làm việc ca đêm, cư nhiên còn có thể ở trước cửa đơn vị "ngẫu nhiên gặp" Hầu Trường Vỹ, hơn nữa Hầu Trường Vỹ còn đề xuất "thuận đường" đưa cô đi nhờ xe về nhà…


Âu Tú Hoa cảm thấy mình đều không thể giả ngu được nữa.


Ngày đó mình đi làm ca đêm, Hầu Trường Vỹ là tài xế vận chuyển hàng của đơn vị, có khi nào tăng ca muộn đến vậy?


Cô thực sự cảm kích.


Hầu Trường Vỹ là một người tốt, thành thật, cũng chân thành thành khẩn tiếp cận mình, tràn đầy chân thành trợ giúp mình, cái loại cẩn thận này, sự thấp thỏm, mộc mạc, cùng chân thành…


Thật khó có được.


Nhưng Âu Tú Hoa không muốn.


Không phải chướng mắt Hầu Trường Vỹ, mà là, mình không có phần tâm tư kia.


Chỉ nghĩ, con trai xảy ra chuyện, quãng đời còn lại của mình liền dành cho việc chăm sóc con gái, đó cũng chính là tâm nguyện lớn nhất đời.


Chuyện khác, không muốn nghĩ tới.


Cũng không dám.


Hầu Trường Vỹ ở trong cửa hàng nhỏ mua bao thuốc Hồng Tháp Sơn, trước khi quay đầu đi ra, thấy trên kệ có chai nước cam, liền cầm một chai rồi thanh toán.


Trở lại mở cửa xe và bước lên, trực tiếp đem chai nước cam nhét vào tay Âu Tú Hoa.


"Cho ngươi, phụ nữ các ngươi đều thích uống những thứ đồ ngọt này."


Âu Tú Hoa sửng sốt một chút, cuống quít đẩy ra ngoài: "Không cần không cần…"


"Mua cũng đã mua, ngươi không thích uống, lát nữa cho Tiểu Diệp Tử nhà ngươi uống."


Nói xong, Hầu Trường Vỹ thuận tay vặn nắp chai ra: "Mở chai rồi, không trả hàng được.”


Âu Tú Hoa mím môi, trong lòng lại hạ quyết tâm, hôm nay đón đứa nhỏ xong, sau khi về đến nhà, phải gọi lại cho Hầu Trường Vỹ, cùng hắn nói chuyện thật kỹ.


Học sinh lớp 1 tan học, xếp hàng đến cổng trường.


Sau đó, mấy đứa trẻ ầm ĩ chạy ra ngoài cổng trường.


Trần Tiểu Diệp không chạy, đeo cặp sách lảo đảo chậm rãi đi —— tư thế đi đường này, vừa nhìn đã biết là học được từ ai.


Hôm nay sau giờ học có một chiếc xe tải để ngồi, không cần phải ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ.


Sau đó cư nhiên còn có một chai nước cam để uống.


Trần Tiểu Diệp có chút vui vẻ nhìn Hầu Trường Vỹ.


"Cám ơn Hầu thúc thúc."


Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau, cho nên Tiểu Diệp rất nhiệt tình, không sợ người lạ.


Dọc theo đường đi, Hầu Trường Vỹ lái xe đặc biệt ổn định, so với lúc đi làm vận chuyển hàng đều dụng tâm.


Liền nghe thấy trong xe, Tiểu Diệp Tử một đường ríu íu cười, giống như là khoe thành tích nhanh chóng lấy hộp cơm của mình ra, biểu hiện thành tích mình đã ăn hết thịt mà Âu Tú Hoa làm cho, còn rửa sạch hộp cơm.


Lại kể những chuyện thú vị cùng bạn học trên trường.


Những chuyện mà trẻ em nói, kỳ thực trong mắt người lớn đều rất nhàm chán.


Nhưng Hầu Trường Vỹ lắng nghe say sưa.


Sẵn sàng lắng nghe! Đặc biệt vui lòng.


Người phụ nữ trong xe nghiêm túc hỏi chuyện ở trường của đứa nhỏ, đứa nhỏ nói cười khoe khoang thành tích nói cười.


Chiếc xe đi qua từng ngã tư…


Bỗng nhiên trong lòng Hầu Trường Vỹ liền sinh ra một ý niệm:


Sau này a, muốn mỗi ngày đều được như vậy, thật tốt.


Bỗng nhiên nghe được Trần Tiểu Diệp nói chuyện bạn học đi sở thú gì đó, Hầu Trường Vỹ hai tay nắm vô lăng, lập tức cười nói: "Tiểu Diệp Tử a, lần sau chú Hầu cũng dẫn ngươi đến sở thú xem hươu cao cổ, được không?”


Đứa nhỏ không có tâm tư gì, lập tức nhảy nhót nói: "Được a! !”


Âu Tú Hoa lập tức không nể mặt: "Đừng nói bậy Tiểu Diệp Tử, chú Hầu còn phải đi làm, nào có thời gian…"


"Không có việc gì, Tiểu Diệp Tử, chúng ta a, chủ nhật có thểđi, chủ nhật thúc thúc không đi làm." Hầu Trường Vỹ cười cắt đứt lời của Âu Tú Hoa.


Cứ như vậy một đường chạy tới cửa tiểu khu nhà họ Trần.


Làm cho Hầu Trường Vỹ kinh hỉ chính là, lần này mình dựa theo lệ thường trước kia, liền đến cửa tiểu khu, chờ hai mẹ con xuống xe liền chuẩn bị lái xe rời đi, Âu Tú Hoa đã gọi mình lại.


"Hầu tiền bối, nếu không có việc gấp, lên lầu uống một ly nước đi."


"A?" Trong lòng Hầu Trường Vỹ run lên, nhất thời bị một cỗ kinh hỉ làm cho choáng váng: "Uống, uống nước sao?”


"Thật ra muốn giữ ngươi lại ăn một bữa cơm, ngươi lái xe đưa ta đón con ba lần rồi, ta mời ngươi ăn một bữa cơm cảm ơn. Còn có bình thường ở đơn vị, ngươi cũng rất chiếu cố…"


Âu Tú Hoa nói đến đây, hít sâu một hơi: "Không biết ngươi có tiện hay không, nếu đêm nay ngươi còn có chuyện gì phải về nhà, hôm khác cũng…"


“Không có việc gì a!” Lão Hầu nhất thời liền trực tiếp tắt xe!


Không biết ngươi có tiện hay không?


Không biết có tiện hay không?


Về nhà? Có chuyện gì phải về nhà sao?


A đúng rồi, buổi tối bọn lão Hà hẹn mình đánh bài, đều đã nói xong…


Không được!


Bài bạc thì có gì vui để chơi chứ!


Đại khái là phản ứng quá mức hưng phấn, ngược lại khiến cho Âu Tú Hoa có chút sắc mặt phiếm hồng, lão Hầu vội vàng vỗ đầu một cái: "Ngươi chờ một chút, ta tìm một chỗ đậu xe, chờ một chút, rất nhanh, rất nhanh a!”


Dừng xe xong, ba người đi vào trong tiểu khu, dọc theo đường đi, Âu Tú Hoa cùng lão Hầu hai người đều mang tâm tư.


Trong lòng đồng chí lão Hầu đều sắp nở hoa.


Nhưng lúc đi tới lầu năm, Âu Tú Hoa bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.


Cửa nhà, mở ra.


Mắt thấy Âu Tú Hoa đứng lại, lúc này Hầu Trường Vỹ mới phản ứng lại, nhìn cửa phòng mở rộng: "Trong nhà ngươi… Có ai ở nhà sao?”


"Không có ai ở nhà…" Âu Tú Hoa bỗng nhiên có chút nói năng lộn xộn.


Hầu Trường Vỹ lại lập tức làm ra phản ứng, một phen liền kéo Âu Tú Hoa ra phía sau mình, dùng thân thể không vĩ đại của mình ngăn ở phía trước, thuận tay đem cây gỗ đặt ở trước cửa nhà rút ra, nắm trong tay.


"Các ngươi trước đừng vào! Chờ đã, lỡ có kẻ trộm… Tiểu Âu, ngươi mang theo Diệp Tử lui về phía sau dưới lầu, không được thì gọi người!”


Nói xong, Hầu Trường Vỹ cầm gậy đi về phía cửa phòng dò xét.


Lúc này Âu Tú Hoa rốt cục làm ra phản ứng.


Cô khẽ hô một tiếng, bỗng nhiên thần sắc liền trở nên vô cùng kích động, né một chút, liền từ bên người Hầu Trường Vỹ vọt vào.


Trong phòng nhà họ Trần, bên bàn ăn trước cửa phòng bếp, Trần Nặc ngồi ở đó.


Bộ quần áo chống lạnh thật dày đã bị hắn trực tiếp cởi ra ném xuống đất, tóc rối bời, trên mặt cũng có chút bẩn.


Giày cũng không cởi, giày tuyết thật lớn, để lại vài dấu chân trên mặt đất.


Giờ phút này Trần tiểu cẩu đang ôm một gói mì ăn liền xé rách, dùng sức gặm!


Hơn nữa, nhìn túi rác trên mặt đất bên cạnh, đây không phải là gói đầu tiên hắn gặm.


Âu Tú Hoa vọt vào ai thấy tràng diện này, bỗng nhiên thân thể giống như bị điểm huyệt, thân pháp cứng đờ.


Lão Hầu phản ứng lại đã giơ gậy xông tới bên cạnh Âu Tú Hoa, trừng mắt nhìn thanh niên đang gặm mì ăn liền nhai khô bên cạnh bàn ăn, cũng ngây ngẩn cả người.


Đúng lúc này, phía sau một tiếng thét chói tai.


“Anh trai!!!”


Tiểu Diệp Tử như một cơn gió xông lên, một đầu liền đâm vào trong ngực Trần Nặc.


“Bịch”, Âu Tú Hoa đặt mông ngồi trên mặt đất.


Chương 1187

Bình Luận (0)
Comment