Chương 1189
Xử Lý Vấn Đề (2)
Theo bản năng, lão Hầu liền bất tri bất giác lấy ra hộp Hồng Tháp Sơn mới mua kia: "Cái kia, hút…"
Bỗng nhiên ngẩn người, ý thức được không đúng.
Con trai người ta mới bao nhiêu tuổi, trong nhà chưa chắc đã cho phép hút thuốc.
Trần Nặc nhìn động tác xấu hổ lão Hầu khi đưa thuốc lá đến một nửa, cười cười đưa tay nhận lấy, hút một hơi, rồi lại xoay người từ tủ bên cạnh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một lóc thuốc Trung Hoa, rút ra một gói, xé mở đưa cho lão Hầu một điếu.
"Chú Hầu, ngươi hút cái này, các ngươi tuổi lớn, hút loại thuốc lá tốt một chút, không lạt cổ họng, người trẻ tuổi chúng ta thì sao cũng được, dù sao cũng hút không ra cảm giác tốt.
Thuốc lá này là dùng trong lúc mua bán, trang trí ở mặt tiền, bản thân ta cũng không hút được.”
Có thể nói Trần cẩu là đúng chó, hai câu nói, đều chú ý đến mọi phương diện cảm xúc.
Lão Hầu là một người thành thật, không hiểu rõ ý tứ trong đó, nhưng cũng cảm giác được, lời này của đối phương khiến bản thân có thể nhận điếu thuốc một cách tự nhiên hơn, tựa hồ trong lòng cũng không có kháng cự gì.
Tiểu Diệp rất ầm ĩ.
Mấy đứa trẻ nhỏ, cảm xúc đến cũng nhanh.
Trần Nặc vừa ăn, vừa cùng lão Hầu tán gẫu, thỉnh thoảng lại gắp một khối vịt muối, xé xương, thịt vịt ném vào trong chén của Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp không thích ăn da vịt, tựa như đứa con gái nào cũng đều không thích ăn, chê béo. Trần Nặc cũng xé da, ném vào bát mình.
Tiểu Diệp Tử ăn vui vẻ, ngồi trên ghế, ngồi sát Trần Nặc, anh trai cho một miếng, cô bé liền ăn một miếng, cũng ngoan ngoãn không nói lời nào.
Một bữa cơm ăn ước chừng bốn mươi phút, ăn xong, Trần Nặc lại cùng lão Hầu uống một chén canh sủi cảo.
Cuối cùng, lại cùng nhau hút một điếu thuốc, mới lễ phép thả lão Hầu trở về.
Âu Tú Hoa không nói gì —— chuyện của mình và lão Hầu, hôm nay nói không được, chuyện này cũng không vội, ngày nào đó nói đều được.
Trong lòng cô giống như bị mèo cào, một bụng vấn đề đang muốn hỏi con trai.
"Hầu thúc đi thong thả a, rảnh rỗi lại đến nhà ăn cơm a."
Đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn theo Hầu Trường Vĩ rời đi, Trần Nặc đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu lại, liền không chút ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Âu Tú Hoa.
"Trần Nặc!!"
Sắc mặt Âu Tú Hoa ngưng trọng: "Ngươi mau tới đây ngồi xuống!”
Trần Nặc thở dài.
Hai người một lần nữa ngồi trở lại bàn ăn.
Âu Tú Hoa không vội vàng thu dọn bàn, mà là tìm một lý do, trước tiên đem Tiểu Diệp Tử dỗ về phòng ngủ.
Tiểu Diệp Tử tự nhiên không chịu, luyến tiếc Trần Nặc, nhưng sau khi Âu Tú Hoa nghiêm mặt, Tiểu Diệp Tử phải ngoan ngoãn trở về.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con.
"Kỳ thật lão Hầu kia, nhìn cũng không tệ a." Trần Nặc cười mở miệng trước.
Sắc mặt Âu Tú Hoa đỏ lên, không nghĩ tới Trần Nặc cư nhiên nói ra chuyện này trước.
"Khi các ngươi tiến vào, ta nhìn thấy…Nếu như trong nhà thật sự là trộm, một người đàn ông biết vào lúc này che chở phụ nữ cùng đứa nhỏ, từ điểm này mà xem, phương diện khác ta không biết, nhưng nhân phẩm hẳn là không đến nổi kém.”
"Hầu sư phụ vốn là người rất…" Âu Tú Hoa thuận miệng nói nửa câu liền phản ứng lại, thiếu chút nữa là bị tên nhóc này dẫn đi lạc đề.
Trên mặt một lần nữa nghiêm túc, hai tay siết chặt: "Ngươi trước tiên nói với ta biết rõ, rốt cuộc ngươi là chuyện gì xảy ra? Cái này … Một năm…"
Nói xong, ánh mắt Âu Tú Hoa lại đỏ lên.
Lúc trước có người ngoài, Âu Tú Hoa mạnh mẽ nhịn, đến giờ phút này, lại rốt cục nhịn không được, hai tay gắt gao bắt lấy tay áo cùng cổ tay của Trần Nặc, dùng sức nắm chặt, bóp gắt gao.
"Một năm này của ngươi… Chính xác thì đã đi đâu! Ngươi có biết không, ta đều muốn chết tâm!”
Nói xong, Âu Tú Hoa liền khóc lên.
Cái này.
Sự thật không thể giấu được, không dặn dò chút gì rồi rời đi, lần này sợ là rất khó mà trốn tránh câu trả lời với người phụ nữ này.
Trần Nặc giờ khắc này, thật sự cảm thấy, Chloe hẳn nên cảm kích Sid.
Bởi vì hắn tại giờ khắc này, thật sự rất muốn giết Chloe.
Trầm mặc một lát, Trần Nặc thấp giọng nói: "Như vậy, ta cho ngươi xem một thứ.”
Trở về rồi làm sao giải thích chuyện mất tích cả một năm nay, vấn đề này Trần Nặc đương nhiên cần phải cân nhắc kỹ càng.
Nói mình ở bên ngoài làm ăn gây họa, không được… Nói như vậy trong nhà sẽ càng lo lắng.
Nói mình cái gì mà lạc tới hoang đảo hoặc núi hoang vân vân, cũng rất khó lừa gạt qua chuyện.
Không có biện pháp, chỉ có thể lộ ra một chút chi tiết của mình cho trong nhà biết.
Trần Nặc cầm lấy chén mình dùng để ăn tối trên bàn, sau đó lại trợn mắt há hốc mồm, ngón tay nhẹ nhàng lăng không vẽ lên không trung.
Cái chén vô thanh vô tức nhất thời bị cắt thành hai nửa, chỗ cắt, chỉnh tề, giống như lưỡi đao sắc bén cắt.
Âu Tú Hoa giật mình che miệng lại.
Sau đó, không đợi bà kinh hô ra, Trần Nặc giơ ngón tay lên nhẹ nhàng vẽ một cái.
Lần này, bát lại bị cắt thành bốn miếng, vết cắt vẫn gọn gàng như cũ.
"Ngươi… Tiểu Trần?? Người???.”
"…" Trần Nặc không nói gì mà nhìn Âu Tú Hoa: "Cái kia, ngươi có tin trên thế giới này có thần tiên không?”
“… Hả?”