Chương 1190
Xử Lý Vấn Đề (3)
Trần nặc đã tạo ra một câu chuyện có chút kỳ lạ với Âu Tú Hoa.
Một thiếu niên ở trong thành thị ngẫu nhiên có cơ hội luyện võ, một cơ hội ngoài ý muốn nghe được một truyền thuyết.
Sau đó một mình thăm dò tới một khu rừng sâu, tìm được một nơi nghi ngờ là "thần tiên động phủ", sau đó…
"Ngươi liền bị vây khốn ở chỗ đó một năm?"
"Ừm, chuẩn xác mà nói không phải là bị vây khốn một năm, mà là ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, luyện si mê, sau đó tỉnh lại, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Nhưng mà bản lĩnh của ta ngược lại luyện thành.”
Âu Tú Hoa không nói lời nào.
Cách nói này quá kỳ lạ, nhưng… Hết lần này tới lần khác con trai vừa mới ở trước mắt mình, thi triển một tay "pháp thuật"càng ly kỳ.
Âu Tú Hoa liền cảm thấy lời nói của mình, bị chặn ở trong cổ họng, không biết nói như thế nào.
Ban đầu buổi tối đã chuẩn bị trước rất nhiều suy nghĩ.
Ví dụ như con trai ở bên ngoài gây họa a, bị người bắt cóc gì đó.
Kỳ thật Trần Nặc cũng đã suy nghĩ qua, đem chuyện mình là người có năng lực tiết lộ ra một chút, nhưng chuyện mất tích như thế nào cũng không lừa gạt qua được.
Nói mình đi ra ngoài làm một nhiệm vụ gì đó, thất thủ ở bên một năm sao?
Nói như vậy, ngược lại càng không tốt.
Điều gì khiến cha mẹ lo lắng nhất? Chính là sự an toàn của con nhỏ!
Cho dù đứa con có trở về, cũng vẫn sẽ lo lắng an nguy tương lai.
Nếu như nói cho Âu Tú Hoa biết, mình là người có năng lực, đi ra ngoài làm việc bị vây khốn một năm…
Như vậy về sau, nếu mình muốn ra ngoài, Âu Tú Hoa nhất định sẽ một phen nước mũi một phen nước mắt ngăn cản.
Ngược lại, bịa ra câu chuyện này lại tốt hơn.
Ít nhất, từ quan điểm bên ngoài của câu chuyện, "tương lai" không nguy hiểm.
Kỳ ngộ mà.
Âu Tú Hoa cũng có chút phản ứng không nổi.
Loại chuyện này, không phải là cô chưa từng đọc qua. Có rất nhiều võ hiệp và thần thoại nổi tiếng trong những năm 1980.
Âu Tú Hoa cũng đã xem qua một ít.
Phần lớn đều như cái cách Trần Nặc nói.
Cái gì mà trong núi sâu, nhận được món quà từ lão gia gia gì đó.
Bản năng là không tin, nhưng thủ đoạn mà Trần Nặc lộ ra lại có chút dọa người.
"Ngươi luyện cái pháp thuật gì. Nó sẽ không làm tổn thương cơ thể của ngươi, phải không?”
"A, cái này sẽ không, ngược lại sẽ kéo dài tuổi thọ." Trần Nặc lập tức trả lời.
"Vậy… Có bất kỳ tác dụng phụ?”
"Chính là sau này ta ngẫu nhiên muốn ra ngoài một chút, đi luyện công."
Âu Tú Hoa nhăn mặt: "Còn muốn đi xa sao?!”
"Chuyện tu luyện a." Trần Nặc nghiêm chỉnh nói: "Trong thành thị, ô nhiễm không khí, con người phá hủy môi trường, linh khí giữa trời đất đều không còn.
Muốn luyện cho tốt, phải ra ngoài, tìm kiếm danh sơn đại xuyên, nơi ít người qua lại, linh khí dồi dào nhất, ta có thể luyện tốt hơn.”
"Vậy, không luyện được không?" Phản ứng của Âu Tú Hoa không khác gì những cha mẹ bình thường: "Chúng ta sống thật tốt, luyện pháp thuật có ích lợi gì a! Ngươi luyện thành, hiện giờ xã hội để tâm tới học vấn khoa học, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Ngươi không thi đậu đại học, coi như là luyện thành thần tiên, ngươi cũng không tìm được công việc tốt.”
"Ta có công việc kinh doanh của riêng mình, không cần phải tìm việc làm."
"Không có bằng cấp chính là không có văn hóa, bị người ta xem thường, cưới không được vợ…"
Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn Âu Tú Hoa không nói lời nào.
‘
Được rồi, Âu Tú Hoa thở dài.
Cái khác không nói, nhân duyên của đứa con trai mình, Âu Tú Hoa thật sự không lo lắng. Lúc trước luôn tìm cơ hội mạo hiểm trước mặt mình, hai cô bé người nước ngoài kia.
Còn có một người mà Âu Tú Hoa hài lòng nhất và thích nhất, chính là Tôn Khả Khả.
Những cô gái tốt này, đều bị mù, không coi trọng đứa con trai này của mình.
Muốn nói Trần Nặc không cưới được vợ, loại chuyện này, Âu Tú Hoa chính là người đầu tiên không tin.
"Thế nhưng, cuộc sống chúng ta yên ổn, ngươi luyện những pháp thuật gì đó, cũng vô dụng a, Không có chỗ dùng. Ra ngoài xa như vậy, trong nhà cũng lo lắng, vạn nhất ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm gì đó…"
"Có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm, tương lai còn có thể trường thọ…"
Trần Nặc nói xong, trong lòng lại thở dài.
Mẹ nó, nếu Âu Tú Hoa biết kiếp trước mình là bị bệnh mà chết, lời này cũng không thổi nổi nữa.
Rốt cuộc vẫn là Âu Tú Hoa không có biện pháp với Trần Nặc.
Nói xong lời cuối cùng, Trần Nặc cam đoan sau này ra ngoài nhất định sẽ nói rõ ràng với gia đình, nhất định không để cho mình mạo hiểm, nhất định cùng gia đình giữ liên lạc.
Âu Tú Hoa tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có biện pháp.
Chỉ là lo lắng vẫn có.
"Cái kia… Ngươi học được những pháp thuật gì đó, cũng không thể dùng cái này đi ra ngoài đánh nhau với người khác a!
Cho dù ngươi luyện tập có lợi hại hơn nữa, làm người không tốt, gây rắc rối, cảnh sát vẫn sẽ bắt ngươi!”
“… Được rồi.”