Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1194 - Chương 1194 Xin Lỗi (3)

Chương 1194

Xin Lỗi (3)


Trở lại ký túc xá, những nữ sinh khác cùng ký túc xá đều oán giận người không dọn giường tốt kia, Tôn Khả Khả không nói một lời, ngồi trên giường của mình nghỉ ngơi.


Thời gian huấn luyện quân sự một tuần trôi qua, Tôn Khả Khả so với trước hơi rám nắng một chút.


Nhưng không giống như các cô gái khác trong ký túc xá, mỗi ngày trước khi tập thể dục các cô gái khác đều bận rộn bôi tất cả các loại kem chống nắng lên người.



Tôn Khả Khả lại dứt khoát bôi một chút kem bảo vệ da là được.


Xem như được trời phú, Tôn Khả Khả từ nhỏ đã rất trắng, làn da trắng hồng.


Vấn đề là ưu ái cũng quá lớn rồi. Người khác bị cháy nắng liền thật sự cháy đen.


Tôn Khả Khả từ nhỏ đến lớn, cũng từng trải qua phơi nắng, thậm chí là bị cháy nắng, nhưng nếu sau khi cô phơi nắng, làn da sẽ chuyển sang màu đỏ, sau khi bị cháy nắng cũng lột da, nhưng sau khi tốt trở lại, làn da lại có thể khôi phục lại trắng như trước.


Huống chi… Tâm tình hiện giờ của Tôn Khả Khả, cũng thật sự không có tâm tư suy nghĩ vấn đề phơi nắng hay không.


Bốn cô gái cùng ký túc xá, quan hệ xem như là khá tốt, dù sao mới ở cùng nhau, mọi người còn ở trong cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống quần thể ký túc xá này, còn chưa bộc phát ra mâu thuẫn gì.


Nhưng cảm xúc của ba nữ sinh khác đối với Tôn Khả Khả vẫn rất phức tạp.


Từ ngày đầu tiên nhập học, dung nhan xinh đẹp cùng dáng vẻ khả ái của Tôn Khả Khả nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý của các nam sinh.


Các chàng trai trong ký túc xá khi đàm luận về chủ đề nữ sinh nào xinh đẹp nhất… Tôn Khả Khả vĩnh viễn không thể tránh khỏi cái tên đầu tiên.


Rõ ràng, hoa khôi trường trung học cơ sở số 8 đến trường đại học, vẫn là một bông hoa.


Cứ như vậy, thái độ của các nữ sinh đối với Tôn Khả Khả không khỏi có phức tạp hơn một chút. Có hâm mộ, có thân thiết, cũng có một chút ghen tị…


Nhưng mà vẫn có chút phúc lợi.


Trời nóng như vậy, đứng dưới ánh mặt trời lâu, luyện tập bước đều, ngày qua ngày, nữ sinh có thân thể hơi yếu một chút đều không chịu nổi, trong quá trình huấn luyện quân sự, còn xuất hiện tình huống nữ sinh ngất xỉu.


Nam sinh trẻ tuổi nội tiết tố dâng trào, tự nhiên cũng có đối tượng ân cần.


Mấy ngày gần đây, mỗi ngày khi huấn luyện xong nghỉ ngơi, đều có nam sinh sẽ chạy tới đưa nước cho Tôn Khả Khả, còn có người muốn nói chuyện một hai câu với Tôn Khả Khả.


Người khác đưa nước, Tôn Khả Khả không uống, sẽ chuyển tay đưa cho cô gái cùng ký túc xá.


Lúc này Tôn Khả Khả đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.


“Ai, các ngươi mau nhìn đối diện!”


Một em gái mập mạp trong ký túc xá bỗng nhiên hưng phấn la hét, đứng ở bên cửa sổ chỉ vào ký túc xá nam đối diện.


Hai cô gái khác trong ký túc xá nhìn qua.


Trên ban công ký túc xá nam sinh đối diện, mấy nam sinh đang ở đó quái lạ không biết làm cái gì.


Có người trong tay cầm ô mở ra, còn có người khoa tay múa chân lẩm bẩm…


"Họ đang làm gì vậy? Phát bệnh thần kinh sao?" Một nữ sinh hiếu kỳ cười nói, chỉ là lời nói có chút cay nghiệt.


Một nữ sinh khác hiển nhiên hiểu rõ tình huống, liền lắc đầu nói: "Nọn họ đang cầu mưa đấy…"


Đúng vậy, cầu mưa.


Đây dường như cũng là một đề tài không thể tránh khỏi trong các khóa huấn luyện quân sự đại học.


Nghi thức cầu mưa trên ban công đối diện hiển nhiên hấp dẫn không ít học sinh trong hai tòa nhà chú ý, Tôn Khả Khả cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn đối diện, trên ban công khác cũng có bạn học ló đầu ra xem.


Rốt cục, thành công thu hút sự chú ý của huấn luyện viên ở dưới lầu, theo mấy tiếng quát mắng của huấn luyện viên ở dưới lầu, mấy tên cầu mưa chạy trối chết, nhao nhao trốn về trong phòng, trong đó một người còn thất thủ ném ô xuống lầu.


Sau đó, nhìn huấn luyện viên nổi giận đùng đùng đi vào ký túc xá nam, mấy nữ sinh bắt đầu hi hi ha ha đàm luận, suy đoán kết quả của mấy nam sinh kia nhất định là không ổn.


Quả nhiên, vài phút sau, bốn nam sinh được huấn luyện viên đưa ra khỏi ký túc xá, đứng dưới ánh mặt trời.


"Nếu trời mưa thì tốt rồi. Mọi người có thể nghỉ ngơi vào buổi chiều." Cô gái mập mạp kia thở dài, đồng thời tới gần Tôn Khả Khả, kéo cánh tay Tôn Khả Khả lại: "Ngươi nói có đúng hay không, Khả Khả.”


"Ừm." Tôn Khả Khả nhẹ nhàng gật đầu.


Trong ký túc xá ngoại trừ mình ra, chỉ có cô gái mập mạp này là người gốc Kim Lăng, cho nên quan hệ của Tôn Khả Khả và cô thân cận hơn một chút.


"Ai, dự báo thời tiết đều nói hôm nay không có mưa." Một cô gái khác than thở, chạm vào cánh tay của mình: "Cứ như vậy thêm hai ngày nữa, ta sẽ trở thành người châu Phi mất thôi."


Nói xong, hâm mộ nhìn thoáng qua Tôn Khả Khả: "Ngươi hình như cũng không bị đen vì phơi nắng? Ta thấy làn da của ngươi chỉ có một chút ửng hồng, phấn hồng non nớt, trong trắng lộ hồng, ngược lại càng đẹp hơn… Ông trời tạo người cũng quá không công bằng.”


Tôn Khả Khả ôn nhu xấu hổ cười cười.


Tính cách của cô chính là như thế, không tranh không đoạt, ôn nhu nội liễm.


Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên chân trời mơ hồ có một trận sấm rền, làm cho mấy nữ sinh trong phòng bỗng nhiên câm miệng.


Một nữ sinh lập tức đẩy cửa sổ ra vươn tay ra, sau đó sắc mặt biến đổi điên cuồng —— nhưng đa số đều là kinh hỉ, quay đầu hét lớn một tiếng: "Trời mưa a! Trời mưa to!”


Theo tiếng la hét của cô, lại là một tiếng sấm khác!


Sau đó, một cơn mưa lớn đột nhiên rơi xuống!


Nữ sinh mập mạp mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó theo bản năng từ trong miệng phun ra hai chữ:


"Mẹ kiếp!"


Nói xong mới phản ứng lại mình nói cái gì, ngượng ngùng nhìn các cô gái khác trong phòng.


Thế nhưng mọi người hình như đều không để ý cái gì.


Chương 1194

Bình Luận (0)
Comment