Chương 1195
Xin Lỗi (4)
Cô gái ở phía trước cửa sổ hào hứng và nhanh chóng đóng cửa sổ để tránh mưa rơi vào.
Nhưng mà cửa sổ còn chưa đóng chặt, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng đợt hoan hô của nam sinh.
Lại nhìn qua, bốn tên cầu mưa ở tư thế phạt đứng dưới lầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như anh hùng nghênh đón học sinh trên lầu hoan hô cổ vũ.
Cho dù bị ướt nhẹp, cũng không thèm để ý chút nào.
Sau đó Huấn luyện viên vọt ra, sau khi giận dữ mắng mấy người một trận, vẫn thả bọn họ trở về tránh mưa.
Ba nữ sinh trong phòng đều hưng phấn nghị luận, duy chỉ có thần sắc của Tôn Khả Khả lại cổ quái lại phức tạp, nhíu mày nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tựa hồ kinh ngạc xuất thần.
Một lát sau, có cán bộ lớp đến thông báo: Buổi chiều tập thể dục bị hủy bỏ, đổi thành hai giờ rưỡi tập hợp để xem phim tài liệu giáo dục quốc phòng.
Ba cô gái trong ký túc xá hi hi ha ha hoan hô, còn có người liền xoay người nằm trên giường vặn vẹo tới xoay lui.
"Khả Khả, ngươi nhìn bên ngoài ngẩn người cái gì đây?" Cô gái mập mạp tới kéo Tôn Khả Khả một chút.
Tính cách của cô gái này rất nhiệt tình, cũng không quá khách khí, có chút giống Đỗ Hiểu Yến lúc trước ở trường trung học.
Tôn Khả Khả hoàn hồn lại, thuận miệng nói: "Không có gì.”
Trong lòng lại càng thêm cổ quái…
… Như thế nào, lại cảm giác được một tia tinh thần lực dao động đây?
Buổi chiều khi đến thính phòng xem phim tài liệu giáo dục quốc phòng, trong hàng đợi, nam sinh trong tổ bốn người cầu mưa trở thành tiêu điểm của tất cả học sinh, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như anh hùng khải hoàn trở về, thỉnh thoảng còn có nam sinh giơ ngón tay cái lên với bọn họ.
Ừm, chính là thời điểm bước đi có chút run rẩy.
Cầu mưa nhất thời sảng khoái, sau khi trời mưa mặc dù tránh được việc bị phạt đứng trong mưa, nhưng trở lại ký túc xá, bị huấn luyện viên trừng phạt ngồi ở hành lang nhảy cóc hai trăm cái.
Tư vị kia, cũng rất chua xót.
Mặc dù tất cả mọi người biết rất rõ rằng trận mưa này chắc chắn không phải là vì cầu mưa. Nhưng những người trẻ tuổi này đều sẵn sàng quy công lao cho bốn người đàn ông cầu mưa nà.
Kỳ thật lúc này mưa đã trở nên nhỏ dần, bộ dáng sắp dừng lại, nhưng kế hoạch buổi chiều đã thay đổi, phụ trách huấn luyện quân sự gọi quan viên cùng giáo viên trường học, tựa hồ cũng không có ý định sửa lại.
Tôn Khả Khả đứng trong hàng đợi của nữ sinh đi tới một hàng ghế thính phòng, sau đó xếp hàng ngồi xuống, lẳng lặng chờ bộ phim tài liệu bắt đầu.
Tôn Khả Khả có dáng người cao gầy, đứng ở đầu đội ngũ nữ sinh, lúc ngồi xuống cũng vừa vặn ở bên ngoài hàng ghế này.
Bộ phim tài liệu bắt đầu mười phút, Tôn Khả Khả tuy rằng mở to hai mắt ngồi ngay ngắn, nhưng kỳ thật phát cái gì, cô một chút cũng không xem .
Trong lòng cái loại cảm giác cổ quái này lại càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc trước, khi trời vừa mới mưa, cái loại bầu trời chung quanh truyền tới, lực lượng tinh thần mơ hồ dao động…
Tôn Khả Khả càng nghĩ càng cảm thấy mình hẳn là không có phán đoán sai.
Một năm qua, mình nghiêm túc tu luyện khống chế tinh thần lực của mình, theo từng ngày tăng trưởng, Tôn Khả Khả cảm giác được tinh thần lực của mình tăng trưởng đã có xu hướng chậm chạp, tựa hồ đã đạt tới bình cảnh, nhưng ở phương diện khống chế tinh thần lực của mình, cô vẫn luôn duy trì cố gắng.
… Cảm giác vừa rồi của mình tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.
Tôn Khả Khả không nén được sự tò mò trong lòng, suy nghĩ một chút, đưa ra quyết định, sau đó cô đứng dậy, hóp lưng lại như mèo đi đến bên cạnh ghế huấn luyện viên thấp giọng xin chỉ thị một chút, rất nhanh từ cửa phụ thính phòng chạy ra ngoài.
Dùng cớ đi toilet lẻn ra, Tôn Khả Khả lại từ cửa phụ thính phòng chạy thẳng ra ngoài trời.
Mưa bên ngoài đã rất nhỏ, mắt thấy có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Tôn Khả Khả đứng dưới mái hiên, híp mắt lại, sau đó hoàn toàn nhắm lại, lại cẩn thận cảm ứng.
Tinh thần lực của Tôn Khả Khả còn không cách nào phóng ra ngoài, còn chưa tới trình độ đem tinh thần lực ngưng tụ biến thành xúc tu từ phòng bếp đi ra ngoài.
Nhưng mà, đối với cảm ứng cùng cảm giác bên ngoài, cũng đã đủ nhạy bén.
Tôn Khả Khả cẩn thận nắm bắt, sau đó cẩn thận cảm giác.
Cô mở mắt ra, sắc mặt càng trông kỳ quái hơn.
Trên bầu trời, vẫn còn có một tia tinh thần lực yếu ớt lưu động —— so với lúc trước còn nhẹ hơn, hơn nữa tựa hồ là càng ngày càng yếu.
Cuối cùng, dao động biến mất, rốt cuộc không bắt giữa được nó nữa.
Tôn Khả Khả mở mắt nghi hoặc nhìn hơn mười giây sau đó, thất vọng thở dài.
(Gần khu vực này có năng lực giả sao?)
Tôn Khả Khả nghĩ, xoay người đi về phía thính phòng, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, còn thuận tiện rửa tay.
Chỉ là mới xoay người lại muốn rời đi, bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau kéo Tôn Khả Khả, dùng sức kéo cô.
Tôn khả khả cảm giác được mình bị hung hăng kéo vào trong ngực, trong nháy mắt điều khiến cô cảm giác hoảng sợ chính là, với năng lực cảm giác hiện giờ của mình, cư nhiên có người đến gần mình như vậy, chính mình lại không biết được!
Càng làm cho cô hoảng sợ chính là, đối phương một tay nắm lấy cổ tay mình, tay kia lại đã ôm lấy cổ mình, bàn tay che miệng mình!
Tôn Khả Khả hoảng sợ, bỗng nhiên đem toàn bộ tinh thần lực của mình hung hăng ngưng tụ lại, ngưng tụ thành giống như một cây châm, dùng hết toàn lực hướng đối phương hung hăng phóng thích ra ngoài.
Đây là trình độ lớn nhất mà Tôn Khả Khả có thể làm được hiện tại, cũng là một năm cô cố gắng khổ luyện, năng lực công kích duy nhất mà cô có thể dùng tới.
Loại thủ đoạn này, nếu như là một người có năng lực niệm lực thành thục mà nới, đã có chút tương tự như tinh thần phong bạo phiên bản sơ cấp, nhưng chỉ là còn rất nhỏ yếu, chỉ có thể đem tinh thần lực miễn cưỡng phóng ra ngưng tụ thành một chút mà thôi.
Ở trước mặt người có năng lực thành thục, loại thủ đoạn công kích này cũng không quá đủ nhìn, nhưng đối với người bình thường mà nói, đủ để khiến cho tinh thần ý thức ngưng trệ trong nháy mắt, hoặc là trong nháy mắt ngất xỉu.
Thân thể Tôn Khả Khả còn đang ra sức giãy dụa.
Nhưng bỗng nhiên… Một câu nói mang theo ý cười nhạt nhẽo rơi vào trong tai cô.
"A? Tiến bộ nhiều như vậy…"
Nghe được thanh âm này, thân thể Tôn Khả Khả đột nhiên cứng đờ, phảng phất khí lực toàn thân trong nháy mắt biến mất, cố gắng mở to hai mắt, sau đó mặc cho mình bị kéo vào trong toilet nam bên cạnh.
Đôi mắt quen thuộc kia, ánh mắt quá quen thuộc kia rơi vào trên mặt cùng trên người mình, còn có khuôn mặt mà một năm qua mình đã không biết gặp qua bao nhiêu lần trong mộng…
Tôn Khả Khả: "…" Thân thể cô bắt đầu run rẩy.
Trần Nặc khẽ thở dài, nhíu mày nói: "…Ai, gầy quá.”
Tôn Khả Khả bỗng nhiên mở to hai mắt, hất tay Trần Nặc ra, giơ tay phải lên, một cái bạt tai liền ném qua.
Ba!
Cái bạt tai này mạnh mẽ đánh vào mặt Trần Nặc, Trần Nặc cũng không trốn, mặc cho nửa mặt của mình đều bị đánh đỏ.
Chỉ là trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, nhìn cô gái trước mắt này.
Trong ánh mắt Tôn Khả Khả nhanh chóng tràn ngập nước mắt, sau đó hung hăng ôm lấy Trần Nặc, oa một tiếng, cất tiếng khóc lớn.
Sau đó, cô gái mở miệng, một ngụm liền hung hăng cắn lên vai Trần Nặc, cắn vô cùng dùng sức!
Trần Nặc nhíu mày, nhưng vẫn không nhúc nhích, mặc cho Tôn Khả Khả dùng sức cắn bả vai mình, chỉ là miệng khẽ thở dài.
“… Ta xin lỗi.”