Chương 1216
Tới Châu Âu (2)
Sáng sớm hôm sau, Trần Nặc rời khách sạn xuất phát, bắt tay vào con đường theo đuổi vợ.
Ừm, ngược thê nhất thời sảng khoái, vẫn ngược…
Không,
Truy thê hỏa táng tràng.
Chỗ ở của Nữ Hoàng Tinh Không nằm tại ngoại ô phía bắc Luân Đôn, tuy đối với đại bộ phận người trong thế giới ngầm mà nói đây là chuyện bí mật, nhưng đối với Trần Nặc thì không phải.
Khu vườn yên tĩnh mang đậm phong cách Victoria. Trang viên trồng đầy cây kế biểu tượng của xứ Scotland.
Cánh hoa giống như mũi kim, từng mảng hoa kế Scotland màu tím nhạt vẫn nở rộ như cũ cho dù đã vào mùa đông, cũng không biết có phải Lộc Tế Tế đã dùng biện pháp đặc thù nào đó hay không.
Trần Nặc đứng trong trang viên nhìn một lát, sau đó khẽ thở dài.
Loài hoa kế này, có một truyền thuyết về tình yêu: một nữ thần yêu một vị thần khác, nhưng hoa rơi hữu ý chảy nước vô tình, vì vậy vị nữ thần này đã hóa thành hoa kế - trái tim giống như bị châm cứu.
Tuy rằng những bông hoa này khẳng định không phải là vì quen biết mình nên Lộc Tế Tế mới trồng, nhưng loại truyền thuyết ngụ ý này, vẫn làm cho Trần Nặc có chút cảm khái.
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc ấn chuông cửa.
Sau đó, hai phút chờ đợi, không ai trả lời.
Trần Nặc nhíu mày.
Nhìn bức tường sân cao lớn, Trần Nặc không do dự, trực tiếp nhẹ nhàng nhảy qua.
Đứng trong trang viên, giẫm lên con đường đá phiến, đi dạo.
Kiến trúc chính của trang viên rất yên tĩnh, thậm chí còn không thấy được bóng dáng của bất kỳ công nhân bảo trì hàng ngày trong trang viên.
Trần Nặc một đường đi tới trước cửa chính kiến trúc, đi lên bậc thang, hiện tại từ cửa sổ nhìn vào trong, lại nhìn thấy lò sưởi trong phòng, bàn trà sô pha, phía trên đều được trải rèm vải trắng.
Trong lòng Trần Nặc nhảy dựng, không chờ đợi nữa, hắn đi tới trước cửa, đưa tay vặn cửa khóa.
Sau đó, sắc mặt Trần Nặc bỗng nhiên thay đổi!
Khóa cửa, bị hỏng!
Trần Nặc không có bất kỳ động tác gì, dễ dàng đẩy cửa ra —— khóa cửa đã sớm bị đứt!
Sắc mặt Trần Nặc nhất thời trở nên khó coi —— có người tới! Xâm lược nơi này, còn dùng bạo lực để mở khóa cửa!
Hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
Là ai?
Ai lớn mật như vậy, dám xông vào nhà của Nữ Hoàng Tinh Không?!
Đồ đạc trong phòng đều được phủ vải trắng, không khí hơi đục ngầu, hiển nhiên đã nhiều ngày chưa từng có người ra vào mở cửa sổ đổi khí.
Trần Nặc sờ lên trên vải trắng, ngón tay cảm nhận được một tia khô khốc. Lớp bụi này, sợ là đã nhiều ngày.
Lộc Tế Tế không ở đây, hơn nữa xem ra đã rời đi khá lâu.
Trong lòng Trần Nặc có chút nôn nóng, trực tiếp rời khỏi phòng khách ở lầu một, phía sau trang viên, trong căn nhà chuyên nuôi động vật nhỏ, chuồng chó lồng thỏ, bể cá rùa, cũng đều trống rỗng.
Trần Nặc càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hắn nhanh chóng chạy lên cầu thang, tiến vào phòng ngủ chính trên lầu.
Trong phòng ngủ chính đã trở nên lộn xộn!
Tủ đã bị mở ra, thậm chí đồ đạc trên vách tường cũng đã rơi xuống đất.
Bên trong có một gian thư phòng, hiển nhiên ngăn kéo cùng tủ đều bị cạy mở, đồ đạc lộn xộn, một ít sách vở, văn kiện đều nằm rải rác trên mặt đất.
Còn có máy tính… Chỉ để lại màn hình, máy chủ đã được dọn đi.
Lồng ngực Trần Nặc phập phồng, cố gắng bình ổn cơn giận của mình một chút.
Ít nhất… Không có dấu vết chiến đấu trong nhà!
Tuy rằng bị lật rất loạn, nhưng không có lưu lại dấu vết chiến đấu gì ở chỗ này.
Điều này rất quan trọng.
Cuối cùng, cách phòng ngủ chính không xa, trước một cánh cửa khác bên cạnh hành lang, Trần Nặc đẩy cửa ra, chỉ nhìn thoáng qua, cả người trong nháy mắt liền cứng đờ!
Đây là một căn phòng nhỏ, cửa sổ hướng về phía đông nam, ánh sáng tốt nhất.
Không gian không lớn, nhưng có vẻ rất ấm áp.
Vách tường đã được sơn thành màu xanh biếc, phía trên còn được vẽ những đám mây trắng.
Dưới bầu trời xanh, là đồng cỏ xanh tươi trong vượn, còn có đóa hoa cúc điểm xuyết trong đó.
Toàn bộ vách tường trong phòng đều bị sơn thành tràn ngập hương vị trẻ con.
Khi ánh mắt Trần Nặc nhìn thấy một cái nôi nhỏ xinh xắn đặt bên tường…
Thân thể Trần Nặc bỗng nhiên bắt đầu run rẩy không cách nào ức chế! !
Cũng không biết đứng bao lâu, Trần Nặc mới hít sâu một hơi, dùng bước chân nhẹ nhàng nhất đi vào trong phòng này.
Hắn đi đến cái nôi và cầm lên một con búp bê vải trông xấu xí bên giường.
Con búp bê xấu xí này không phải là loại mua ở cửa hàng, vừa nhìn đã biết là hàng thủ công trong nhà tự may.
Đường may xiêu vẹo, chỉ miễn cưỡng làm ra một bộ dáng hình người. Quần áo trên người búp bê vải, vừa nhìn là biết là cắt từ quần áo của người lớn để may ra.
Trần Nặc một tay nắm lấy con búp bê xấu xí này, ngón tay đã không tự giác dùng sức, nắm chặt lấy.
Lại một lát sau, Trần Nặc rón rén rời khỏi phòng này, sau đó bắt đầu đi vào phòng ngủ chính của Lộc Tế Tế ở trên lầu, cẩn thận lật lên từng tấc từng tấc, ý đồ tìm được bất kỳ dấu vết nào có giá trị!
Trần Nặc ngày càng tìm thấy được nhiều manh mối.
Hắn thậm chí còn tìm thấy một miếng đệm để ngủ.
Tạo hình rất kỳ quái, hoàn toàn khác với gối tựa dùng trên giường bình thường.
Nhưng mà Trần Nặc suy tư một chút liền nhận ra, loại đệm ôm này, hẳn là dành riêng cho phụ nữ mang thai.
Phụ nữ mang thai đến giai đoạn sau, bụng càng lúc càng lớn, gánh nặng càng ngày càng nặng, tư thế nằm ngửa khi ngủ rất không thoải mái, cần nằm nghiêng, mà lúc nằm nghiêng, để không đè nén thai nhi trong bụng, cần dùng đệm mềm để ôm ngủ, để bụng lên trên đệm, giảm bớt áp lực.
Mà thứ này, xuất hiện trong phòng ngủ chính, như vậy, Trần Nặc giờ phút này nếu còn không rõ, chính là kẻ ngốc.