Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 124 - Chương 124 Mông Tưởng

Chương 124

Mông Tưởng


Kỳ thật, những cô gái giống như Tôn Khả Khả, là là loại em gái cực kỳ đơn giản.


Từ nhỏ đến lớn, chuyện nguy hiểm nhất cực đoan nhất mà cô gặp qua, đơn giản chính là ở cửa trường học, bị mấy tên lưu manh đứng ở xa thổi vài tiếng huýt sáo.


Trừ cái đó ra, cha mẹ trong nhà, lão sư trong trường học, đều bảo hộ cô thật tốt. Lão Tôn đã xây dựng lên cho cô một cuộc sống đơn giản nhưng thế giới đó lại vô cùng xinh đẹp.


Phiền não lớn nhất, đơn giản chính là khảo thí cùng việc học.


Khó chịu lớn nhất, đơn giản chính là cùng bạn học xảy ra những cuộc cãi nhau nhỏ không thoải mái.


Rối rắm lớn nhất, cũng đơn giản chính là tình cảm thiếu nữ mới nảy mầm.


Trừ cái đó ra, chính là một cô gái xinh đẹp đơn giản đến như vậy.


Đêm nay, bỗng nhiên lại gặp phải tình huống như thế, bị người bên đường bắt cóc, bị người dùng đao kề cổ, sau đó nhìn thấy người mà mình đã quen biết ba năm, lại là nam sinh mà bản thân thầm yêu thích, giống như siêu nhân hóa thân…


Thế giới của cô gái có chút sụp đổ.


Một câu: Cô ấy hoảng sợ.


Thật sự hoảng sợ.


Hoảng sợ là vì, Trần Nặc ở trước mắt cô, không phải là bộ dáng mà cô tưởng tượng quen biết.


Hoảng sợ là vì, Trần Nặc ở trước mắt cô, có quá nhiều bí mật, tựa như khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa.


Hoảng sợ là vì, Trần Nặc ở trước mắt cô, mơ hồ tản mát ra một loại hương vị, cùng với cuộc sống đơn giản của cô, hoàn toàn khác biệt.


Cho tới nay, từ khi Tôn Khả Khả ngày càng động tâm với Trần Nặc, càng ngày càng thích, ý nghĩ tình hoài của thiếu nữ, kỳ thật vô cùng đơn giản, những suy nghĩ rất đơn thuần.


Ngẫu nhiên nửa đêm, cô đã từng ảo tưởng qua, tương lai của mình cùng với thiếu niên này sẽ như thế nào, sẽ sinh hoạt ra sao.


Cuộc sống tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất, giống như những người bình thường ở xung quanh mà Tôn Khả Khả có thể nhìn thấy được, cha mẹ của mình, cùng bạn bè và các cặp vợ chồng người thân trong nhà.


Đi làm, tan tầm, mua thức ăn nấu cơm, sau bữa ăn lại thêm ít hoa quả, ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, nói một chút việc nhà nhưng lại ấm áp, sau đó mệt mỏi buồn ngủ, liền dựa vào trong ngực người đàn ông của mình mơ màng ngủ mất…


Trước giờ, trong trí tưởng tượng của Tôn Khả Khả, trạng thái hạnh phúc nhất, chính là như vậy.


Cô bé này không lợi hại gì, cũng không ham hư vinh cùng phú quý.


Thậm chí có đôi khi cô còn ngây ngô nghĩ tới, mình thích cậu bé này như thế, như vậy sau khi tốt nghiệp phải làm sao bây giờ.


Lấy tình trạng của Trần Nặc, khả năng là thi không lên được đại học… Chính dáng vẻ mà hắn biểu lộ ra, căn bản cũng không nghĩ lên đại học.


Vậy mình liền dứt khoát, thi vào một trường tại khu vực gần nhà, cho dù là một chức vụ lớn, cho dù một chuyên gia —— dù sao thành tích của mình cũng chỉ như vậy.


Trước khi tốt nghiệp trung học, cha cô khẳng định không cho phép nói chuyện yêu thương. Nhưng lên đại học hẳn sẽ không thành vấn đề.


Mà cô gái nhỏ cũng có tiểu tâm tư, cô ngẫu nhiên dùng lời nói để thăm dò qua thái độ của lão Tôn, xác định cha cô đối với cậu trai này cũng không có chán ghét, thậm chí mang theo một tia hảo cảm.


Ân, chờ sau khi tốt nghiệp, đến lúc đó, Trần Nặc làm việc thật tốt trong tiệm của Lỗi ca, nhìn việc kinh doanh trong tiệm của Lỗi ca cũng rất náo nhiệt và bận rộn. Vậy thì mình ở trong trường đại học, cùng lắm thì, ngày bình thường bản thân vất vả một chút, chạy lại chỗ hắn — Cô liền nghĩ muốn trông coi bên người hắn.


Nếu hắn có thì giờ rãnh đâu, tan việc liền cưỡi xe đạp đến trường đại học của mình để đón mình ra ngoài đi dạo, nếu không rảnh đâu, mình tan học có thể đi tới trong tiệm Lỗi ca.


Buổi tối, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, cho dù là một mâm cơm chiên trứng ở tiểu điếm ven đường, cho dù là một bát mì hoành thánh cùng với bánh bao chiên. Tóm lại, có đi tiệm ăn hay không, cũng không cần thiết.


Có chút tiền dư ra, thì sẽ đi dạo phố, đi xem phim, còn có thể đi tới quảng trường ở khu vực để tản bộ, tay trong tay. Cứ như vậy mà đi.


Tại trong tưởng tượng của Tôn Khả Khả, những điều này nhất định sẽ rất ngọt ngào rất ngọt ngào.


Ngày bình thường mình nhất định sẽ ngoan ngoãn, không cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, không láo cũng không già mồm, không gây thêm phiền phức cho hắn, càng sẽ không giống những cô gái khác dùng tiền vung tay quá trán.


Tôn Khả Khả hiểu rất rõ, điều kiện gia đình của Trần Nặc không tốt, không cha không mẹ, trưởng bối cũng không có ở bên người, còn có một em gái bên cạnh.


Cô gái đều đã suy nghĩ đến những chuyện rất xa.


Chờ mình tốt nghiệp đại học, lúc đó, Trần Nặc ở trong tiệm của Lỗi ca, cũng làm được mấy năm, đến lúc đó, nếu như có thể để dành được một khoản tiền, liền tự mình mở một tiệm xe nhỏ, tiền vốn nếu quá ít, không thể mở tiệm kinh doanh xe, trước tiên có thể làm sửa xe.


Đến lúc đó, mình cũng cố gắng tìm một công việc, học kế toán hoặc là làm việc trên máy tính gì đó, dù là làm một thư ký nhỏ bình thường, tìm một công việc không quá xa nhà.


Sau đó, hai người liền có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, trải qua cuộc sống cùng nhau.


Tiền bác, tất nhiên là không có quá nhiều tiền. Nhưng Tôn Khả Khả cảm thấy mình có thể tiết kiệm được.


Tiết kiệm tiền mấy năm… Ân, còn phải nhìn xem thuốc lá mà Trần Nặc dùng, a, mình cũng phải ít mua đồ ăn vặt, bình thường cũng phải ít mua quần áo — quần áo mới sao, mặc dù nhìn xem cũng thích, nhưng cũng chỉ có như vậy, dáng dấp của mình đẹp mắt, mặc cái gì cũng không biết xấu, hơn nữa…


… Chỉ cần hắn không chê mình là tốt rồi!


Hai người cùng nhau cố gắng, tiết kiệm ít tiền, sau đó qua mấy năm, mua lại căn phòng cũ của bà nội mà Trần Nặc đang sống, hoặc nếu như mua không được, vẫn còn một căn phòng nhỏ ở gần trường, có hai gian phòng là đủ rồi. Một phòng cho hai người, một phòng cho Tiểu Diệp Tử.


Sau đó thời điểm hơn hai mươi tuổi, kết hôn, sống một cuộc sống nhỏ, qua hai năm, lại sinh ra một cục cưng tiểu khả ái giống như Tiểu Diệp Tử…


Những điều này, bao gồm tình yêu, sinh hoạt trong tương lai của mình, tất cả đều là tưởng tượng của cô gái vào những lúc nửa đêm, cũng là loại cuộc sống tốt đẹp nhất mà trong lòng cô gái vẫn luôn muốn có.


Trong lòng cô cảm thấy, cuộc sống như vậy, chính là một cuộc sống vô cùng tươi đẹp.


Ân, chính là đặc biệt tươi đẹp.


Cô gái vẫn thường tự mình một người, nghĩ đi nghĩ lại, liền lại thẹn thùng lại đắc ý cười trộm.


Dưới cái nhìn của cô, đó chính là hạnh phúc.


Nhưng…


Nhưng sự việc của đêm nay… Kỳ thật bị người bên đường trói lại, sợ hãi chính là sợ hãi, sợ hãi thật sự sợ hãi. Thật sự vượt qua chuyện này, cũng còn tốt.


Nhưng khiến cho Tôn Khả Khả thật sự bị đả kích, cũng không phải là vì chuyện này.


Mà là… Chuyện đêm nay, bao gồm trạng thái mà Trần Nặc bày ra, hoàn toàn không giống hắn lúc bình thường!


Tất cả những điều này, tựa như một cái búa, nện vào những ảo tưởng về tương lai tươi đẹp đơn giản giữa cô và thiếu niên này mà bản thân đã thêu dệt nên.


Phá vỡ!


Giấc mộng mà cô thêu dệt, những ảo tưởng về tương lai kia, bình thường đơn giản như thế, không hề quá mức đặc biệt.


Mà đêm nay, chàng trai đã triển lộ ra những phong mang hào hùng… Hắn còn có thể tồn tại bên trong những mộng tưởng đơn giản kia sao?


Trong lòng Tôn Khả Khả sợ hãi.


Chương 124

Bình Luận (0)
Comment