Chương 1245
Sư Nương (2)
Sức mạnh tinh thần giúp vận hành không gian ý thức, không phải là toàn năng, cũng không thể điều trị các bệnh tâm thần.
Lý thuyết mà nói, mặc dù bệnh nhân tâm thần cũng là rối loạn ý thức, có thể theo dõi, sẽ thấy được trong không gian ý thức, sức mạnh tinh thần hoạt động không bình thường.
Nhưng loại không bình thường này, cho dù là Trần Nặc – một người có niệm lực đỉnh cấp cũng không có biện pháp trị liệu.
Cũng không phải nói, Trần Nặc có thể dùng tinh thần lực của mình đi khơi thông, hỗ trợ chải chuốt không gian ý thức của một bệnh nhân tâm thần rõ ràng, trợ giúp vận chuyển tinh thần lực cho đối phương trở lại quy luật vận chuyển bình thường…
Điều này là không thể.
Bởi vì… Trong không gian ý thức của mỗi người, vận chuyển tinh thần lực, quy luật vận chuyển của mỗi người đều bất đồng.
Trần Nặc chưa từng quen biết Tống Xảo Vân trước khi bị bệnh, cho nên cũng không biết, đối với Tống Xảo Vân mà nói, không gian ý thức của bà ấy sẽ có "quy luật vận chuyển bình thường" là như thế nào.
Không có tham chiếu bình thường, tất nhiên không thể giúp bà ấy tiến hành nạo vét tinh thần hỗn loạn.
Nếu như dựa vào suy nghĩ đương nhiên, tùy tiện nhúng tay vào việc dẫn đạo, như vậy 99,99% khả năng, không chừng nạo vét xong, người này càng điên nặng hơn.
"Sư nương ngươi không phải bị bệnh, rất nhiều năm trước bà bị thương rất nặng, mới biến thành bộ dáng như bây giờ." Lão Tưởng lắc đầu, đỏ mắt nhìn Trần Nặc: "Ngươi thật sự có biện pháp có thể tẩy kinh phạt tủy?
Nếu là như vậy, có lẽ…"
Nói xong, trong lòng của lão Tưởng thấp thỏm, nhịn không được dùng sức xoa xoa tay.
Trần Nặc trầm ngâm một chút: "Lão Tưởng, trước tiên đừng nóng vội, cẩn thận nói với ta.”
Công phu này của lão Tưởng đến từ cha của Tống Xảo Vân là Tống gia.
Nguồn gốc này, Trần Nặc đương nhiên đã sớm rõ ràng và quen thuộc.
Cho nên, từ nhỏ lão Tưởng đã học võ với cha của Tống Xảo Vân.
Như vậy có thể tưởng tượng được, lão Tưởng đều có thể luyện được, như vậy tất nhiên từ nhỏ Tống Xảo Vân cũng đã theo cha ruột của mình tập võ.
Hơn nữa, căn cứ theo cách nói của lão Tưởng, tư chất luyện võ của Tống Xảo Vân cũng rất tốt.
Chỉ là, bẩm sinh có chút khuyết thiếu.
Có lẽ là từ trong thai mẹ mang theo một ít bệnh tật bẩm sinh. Lúc Tống Xảo Vân còn nhỏ, thân thể ốm yếu nhiều bệnh, thân thể gầy yếu, từ nhỏ phổi kinh không đều. Những ngày trước tuổi đi học, từ nhỏ đã có tật ho.
Lão Tống vì muốn cho thân thể con gái của mình khỏe mạnh một chút, tất nhiên cũng hy vọng bà ấy tập võ cường thân.
Vì thế, Tống Xảo Vân từ nhỏ đã theo cha mình luyện nội tức.
Nhưng, lần luyện này, ngược lại còn chôn một chút hậu hoạn.
Tống Xảo Vân thiên tài luyện võ, có chút lệch lạc, có chút mất cân bằng.
Đơn giản mà nói, chính là ngộ tính và căn cốt đều rất tốt, tiến độ luyện nội tức rất nhanh.
Hơn nữa ngay từ đầu, khi luyện tập, cư nhiên đem tật xấu ho khan từ nhỏ loại bỏ.
Thậm chí, Tống Xảo Vân còn mạnh hơn lão Tưởng không ít về nội tức trong công phu của Tống gia.
Loại vỗ chậu nước, bật ra cảnh giới thủy tinh cầu kia.
Lão Tưởng luyện tập hai mươi năm.
Mà Tống Xảo Vân, mười sáu tuổi là có thể làm được.
Loại thiên tài này, quả thực chính là cấp bật yêu nghiệt.
Nhưng dù sao vẫn có hậu hoạn.
Kinh mạch của Tống Xảo Vân bởi vì bẩm sinh trong thai nhi đã khuyết thiếu, liền rất yếu.
Từ nhỏ rất nhiều nơi đều có chút bế tắc, cuối cùng tuy rằng luyện tập, đều đột phá, nhưng dù sao vẫn không thể so sánh với bẩm sinh khỏe mạnh.
Chỉ là, đạo lý này, kỳ thật lão Tống không hiểu.
Dù sao, nói thẳng ra, kỳ thật lão Tống không có văn hóa gì, năm đó chỉ là một người đi đường bán kem, đối với võ học truyền thừa của nhà mình, tuy rằng luyện rất tốt, nhưng dù sao đó cũng là võ học nhà mình.
Nói thẳng ra, biết rất nhiều thứ nhưng lại không hiểu nguyên nhân của nó.
Dù sao tổ tông đã truyền xuống như vậy, cứ nương theo truyền pháp của tổ tông mà luyện là được rồi.
Mà lão Tưởng, năm đó cũng còn trẻ, đối với những đạo lý này cũng không hiểu lắm.
Tống Xảo Vân tự mình luyện tới cảnh giới cao thâm, hắn mới chậm rãi phát hiện ra một ít không ổn.
Nói thẳng ra, đó là "con đường hẹp".
Bẩm sinh kinh lạc nhu nhược không đủ, rất nhiều địa phương, tuy rằng luyện nội tức mở ra, nhưng vẫn không đủ.
Nhìn có vẻ thuận lợi, ngày thường vận chuyển Chu Thiên cũng nhìn không ra vấn đề.
Thoạt nhìn luyện tập cũng phi thường tốt, thậm chí so với lão Tưởng luyện đều tốt hơn, cảnh giới cũng nhanh hơn.
Nhưng đường hẹp vẫn đường hẹp.
Cùng là con đường.
Người ta là con đường bê tông tám làn xe hai chiều.
Ngươi lại chỉ là một con đường cát cho một làn đường hai chiều.
Nó có thể giống nhau được sao?
Chỉ là lúc trước, chính hai người cũng không có nhận thức quá rõ ràng.
Năm xưa khi lão Tưởng còn trẻ, cũng ỷ vào võ công một thân một mình đi ra ngoài lang bạt.
Cũng đã lăn lộn trong thế giới ngầm.
Lúc này mới có "Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói" sau này.
Năm đó lão Tưởng ở bên ngoài dùng biệt danh gọi là "Phù Sinh tiên sinh".
Nhưng, không thể không nói, một thân công phu của lão Tưởng, mặc dù đã rất thành công.
Nhưng dù sao cổ võ gia truyền Tống gia, kỳ thật cũng không tính là tuyệt học cao thâm thật sự gì. Hơn nữa tư chất của lão Tưởng cũng không tính là loại cao cấp nhất. Nghiên cứu một tiếng, cũng không có cường giả nào có thể luyện mình đến đỉnh cao.
Thực lực của lão Tưởng, kỳ thật ngay cả ông chủ Quách của quán mì cũng không bằng, kém hơn không ít.
Đồng dạng cũng bị Tinh Không Nữ Hoàng đánh.
Lão Tưởng vừa đối mặt đã bị đánh ngã xuống, bị ma sát trên mặt đất.
Còn ông chủ Quách còn có thể đánh đánh chạy trốn, còn có thể chống đỡ đối mặt mấy cái.
Cho nên, năm xưa lão Tưởng lang bạt, kỳ thật cũng nếm qua không ít khổ sở, chịu không ít tội, cũng gặp phải không ít nguy hiểm.
Sau đó, một năm, một tai họa lớn.