Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1246 - Chương 1246 Bị Lừa (1)

Chương 1246

Bị Lừa (1)


Tiêu chuẩn thực lực chân thật của lão Tưởng, dựa theo đẳng cấp của thế giới ngầm hiện nay đối với người có năng lực phân chia.


Thật ra lão Tưởng ngay cả ngưỡng cửa của "Kẻ Phá Hoại" cũng chưa bước qua.


So sánh ngang, thực lực của lão Tưởng, ngay cả vị Davarishi thân mến của Trần Nặc cũng kém hơn.


Đại khái mà nói, lúc trước tổ chức "ABYSS" tìm Trần Nặc gây phiền toái, sau đó bị Trần Nặc phản sát một chọi năm, đem đối phương đoàn diệt lần đó, Anderson dẫn đội đưa đầu người lần đó, so với thực lực của lão Tưởng cũng ngang bằng.


Loại thực lực này, ở trong thế giới ngầm đầy người có dị năng, xem như là một hảo thủ, một người khá nổi bật.


Nhưng xa xa chưa nói tới cao thủ.


Nếu là tiến vào tổ chức của người có năng lực tương đối lớn, đại khái có thể trở thành một thành viên chủ lực.


Tất nhiên, đó là quá khứ.


Một năm gần đây, kỳ thật thực lực của lão Tưởng bỗng nhiên tăng lên nhanh chóng.


Hơn nữa là đột nhiên tăng cường.


Thậm chí, lão Tưởng hiện tại, kỳ thật đã vô hạn tiếp cận Kẻ Phá Hoại.


Nguyên nhân phát sinh loại biến hóa này, chỉ vì lúc trước trong lúc Trần Nặc tu bổ khe nứt không gian ý thức, cùng lão Tưởng tiến hành một lần tương tác tinh thần lực.


Sau đó, thực lực của Trần Nặc được bù đắp, như vậy bao gồm cả lão Tưởng, tất cả những người cùng Trần Nặc trải qua tương tác tinh thần lực, thực lực đều sẽ đại tăng —— ví dụ như Satoshi Saijo chính là một người hưởng lợi.


Hai vợ chồng ông chủ Quách, lúc trước cũng vì bỗng nhiên cảm thấy công lực đại tiến, thậm chí đều thấy được hy vọng đột phá, liền đóng cửa quán mì, chạy trở về bế quan khổ tu.


Lão Tưởng bây giờ, cảm giác được mình đã sờ được trần nhà mà hơn mười năm qua mình đã tha thiết ước mơ.


Mà nguyên bản… Bởi vì công pháp tu luyện hạn chế, còn có giới hạn thiên phú của bản thân, cả đời lão Tưởng cũng đừng hòng đột phá tới cảnh giới kia.


Sau đó, tai nạn xảy ra.


Công phu của lão Tưởng đột phá, nhịn không được liền thử trị thương cho Tống Xảo Vân một chút.


Kết quả, ngược lại chữa khỏi.


"Ta lúc còn trẻ lang bạt giang hồ, tuổi trẻ khí thịnh, lại một thân công phu, quá mức không biết trời cao đất dày, cứ cho rằng môn võ luyện nhiều năm đã đại thành, dựa vào bản lĩnh này của ta, thiên hạ to lớn, mặc cho ta đi…"


Nghe lão Tưởng nói như thế, trong lòng Trần Nặc thở dài.


Lúc trước vợ Ngô Thao Thao nói gì về lão Tưởng nhỉ?


Đánh tám người như hắn bằng một tay.


Nhưng mà, Trần Nặc có thể hiểu được.


Khi còn trẻ, không ai có thể kiêu ngạo. Huống chi lão Tưởng thật sự có bản lĩnh, chỉ là đánh giá quá cao đối với thực lực của mình.


“…… Xông pha mấy năm sau, liền dần dần hiểu được thế giới này hiểm ác, chút công phu này của ta, ở trước mặt cao thủ chân chính, thật sự không đáng nhắc tới.


Xa không nói, năm ngoái, ta ở Kim Lăng còn gặp được một nữ cường giả thập phần lợi hại, người ta vươn tay ra là có thể nghiền nát ta! Ta chỉ đối mặt một cái cũng không chống đỡ nổi, đừng nói là phản kháng, ngay cả chạy trốn cũng không có…"


Uh… Cái này…


Trần Nặc nghe đến đó, thần sắc không khỏi có chút xấu hổ.


Cái gì… Nữ cường giả năm ngoái đánh ngươi, hiện tại đang nằm trong phòng…


Bây giờ ngươi muốn bây giờ vào nhà nhìn một chút, khẳng định có thể nhận ra.


Được rồi… Lão Tưởng kỳ thật đến bây giờ vẫn chưa nhận ra Lộc Tế Tế.


Thứ nhất là chuyện năm ngoái bị đánh phát sinh quá nhanh quá đột ngột, lão Tưởng và Lộc Tế Tế lúc ấy ngay cả nói cũng không nói liền bị đè trên mặt đất.


Thứ hai là lần gặp mặt này, Lộc Tế Tế vẫn đang hôn mê, hơn nữa dung mạo cũng trẻ hơn rất nhiều, còn bị Ngư Nãi Đường vẫn dùng chăn quấn lại.


Thứ ba là lúc chạy trốn, kỳ thật lão Tưởng cũng không nhìn vào Lộc Tế Tế —— lão Tưởng là chính nhân quân tử, sẽ không nhìn chằm chằm một cô gái, hơn nữa lúc chạy ra cũng là nửa đêm, bóng đêm lờ mờ ánh sáng không tốt, nhìn không rõ lắm, mà chính lão Tưởng cũng bị trọng thương.


Đến nơi an toàn, Lộc Tế Tế được đặt trong phòng nằm, lão Tưởng cũng sẽ không đi vào phòng của một người phụ nữ đang ngủ, vẫn luôn ở bên ngoài phòng khách.


Vậy nên,…


Trần Nặc nghĩ tới đây, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ.


Ừm, nếu bây giờ kéo lão Tưởng vào trong phòng, để cho hắn đứng ở đầu giường của Lộc Tế Tế nhìn kỹ lại, sợ là sẽ vui lắm đây.


"Ai, sư phụ, đạo lý này ta đều hiểu." Trần Nặc cười khổ nói: "Ngươi liền nói, năm đó ngươi gây họa đi.”


"Ừm." Lão Tưởng lắc đầu: "Kỳ thật năm ngoái ta gặp được nữ cường giả kia, sau khi ta thoát hiểm cũng từng tiếc nuối… Người kia thực lực siêu phàm, năm xưa khi sư mẫu ngươi bị thương, ta đã tìm qua cao nhân ở nhiều nơi, nghe người ta nói qua, nếu có thể tìm được loại người thực lực tuyệt đỉnh này, giúp bà ấy điều hòa nội tức ứ đọng, có lẽ còn có cứu.”


"Cho nên, vết thương của sư nương, là do nội tức ứ đọng?" Trần Nặc nhíu mày.


Chương 1246

Bình Luận (0)
Comment