Chương 1247
Bị Lừa (2)
"Ừm, năm đó, sư nương ngươi vì cứu ta, ra tay cùng người khác đại chiến một trận." Lão Tưởng nói đến đây, thần sắc lộ ra vài phần áy náy.
"Năm xưa ta không biết trời cao đất dày, lang bạt giang hồ gây ra vài lần họa, cuối cùng dần dần tâm cũng trở nên nguội lạnh. Vì thế trở về quê hương làm bạn với sư nương ngươi.
Nhưng không nghĩ tới, gây họa ở bên ngoài, lại bỗng nhiên có một ngày đuổi tới trong nhà.
Ta đã từng tiếp nhận một ủy thác ở bên ngoài, một đám người đi tới một nơi tìm kiếm một thứ bảo vật.
Sau khi tìm được, lại phát hiện còn có mấy người cũng tìm được nơi đó. Kết quả mọi người liền đối đầu.
Thời điểm tranh đoạt cuối cùng, hai bên đã đến mức muốn chém giết nhau, ta tự tay giết một người —— lúc ấy tình huống hỗn loạn, ta vốn không muốn giết người, hơn nữa khi đó, tâm tư của ta đối với việc lang bạt giang hồ cũng đã phai nhạt.
Chỉ muốn làm xong lần ủy thác đó liền về quê ẩn cư.
Nhưng trong hỗn chiến, đối phương tựa hồ muốn giết sạch tất cả mọi người, phảng phất là không muốn để cho tin tức bảo vật xuất thế này bị lộ r.
Vậy nên ta không còn lựa chọn nào khác.
Ta biết nếu không ra tay nặng, chính mình sẽ chết ở nơi nào đó, cho nên bất chấp rất nhiều, chỉ có thể hạ độc thủ.
Sau đó, một người đã bị ta tự tay giết tại chỗ.”
Trần Nặc nhíu mày nói: "Như vậy, sau đó đối phương có người tới cửa trả thù? ”
Thần sắc Lão Tưởng phức tạp: "Cũng vì năm đó ta còn trẻ, sau khi ra mắt, có một đoạn thời gian làm việc quá mức khoa trương. Cũng làm quen mấy người bạn ở bên ngoài, có đôi khi, hành tung tùy ý, liền lưu lại một ít dấu vết cùng sơ hở thân phận.
Lần đó sau khi ta chạy trốn, nhiệm vụ thất bại, ta cũng bất chấp, chỉ lo chạy về quê, nghĩ thầm sẽ không bao giờ xuất giang hồ nữa.
Không nghĩ tới, người bị ta giết chết kia, có người thân cận, vẫn không buông tha việc tìm ta. Phải mất một thời gian, sau khi điều tra rất nhiều, tìm thấy một số dấu vết ta đã từng để lại.
Bây giờ nghĩ lại, cũng là ta tự làm tự chịu. Những người bạn mà ta quen biết khi ta lang thang bên ngoài, những người đó… Cũng là ta nhìn người không tốt, ta xem người khác là bạn, không che dấu thân phận của mình kỹ càng. Cuối cùng đổi lại chính là bọn hắn đã bán đứng ta.
Kết quả kẻ thù liền tìm được nhà ta.
Kẻ thù kia có thực lực rất mạnh, ta căn bản không phải là đối thủ, rất nhanh liền không địch lại.
Sau đó…"
Kế tiếp, lão Tưởng dùng ngữ khí áy náy, đem sự tình tóm tắt lại một lần.
Kẻ thù tới cửa, lão Tưởng dốc hết toàn lực không địch lại, sau đó thời khắc mấu chốt, Tống Xảo Vân ra tay.
Lúc này Lão Tưởng mới phát hiện, thì ra vị hôn thê vẫn ở lại quê nhà chờ đợi của mình, kỳ thật tại phương diện võ học gia truyền của Tống gia, tu luyện còn lợi hại hơn nhiều so với mình.
Kẻ địch của mình dốc hết toàn lực cũng không địch lại, sau khi Tống Xảo Vân ra tay, lại một phen kịch chiến, đã bị Tống Xảo Vân chính diện tuyệt sát!
Tràng diện lần đó, làm cho trong lòng lão Tưởng đột nhiên bừng tỉnh hiểu được, thì ra mình tuổi trẻ khí thịnh, cho rằng mình luyện võ nghệ rất tốt, chẳng những ở thế giới bên ngoài, không tính là cường giả đứng đầu chân chính.
Ngay cả vị hôn thê Tống Xảo Vân vẫn luôn ở quê nhà chờ mình trở về, nhìn có bẻ nhu nhược, thực lực đều vượt xa mình.
Nghe đến đây, Trần Nặc cũng nhịn không được vì lão Tưởng mà tiếc hận.
Lão già này cũng thật sự đáng thương…
Cả đời xông pha, người bên cạnh, mỗi một người đều có thể đánh được hắn a!
Ba đồ đệ không nói, một người so với một yêu nghiệt.
Tống gia ở Hongkong, chưởng môn võ quán, lúc trước ở trên lôi đài, cũng trực tiếp đánh bại lão Tưởng.
Kết quả, hiện tại xem ra, còn phải thêm một Tống Xảo Vân.
Người đứng đầu một nhà, kỳ thật không đánh lại được ai…
"Lần đó vốn tưởng đã thoát hiểm, nhưng không nghĩ tới, sư nương ngươi sau một phen quyết chiến, tuy rằng giết được kẻ thù, nhưng chính mình cũng bị trọng thương.
Lúc bà ấy kịch chiến, toàn lực vận chuyển nội tức, bị thương gân mạch.
Vốn tưởng rằng chỉ cần tu dưỡng một vài ngày tự nhiên là có thể chậm rãi khôi phục, nhưng không nghĩ tới, một lần dưỡng thương này, liền dưỡng mấy tháng, những nơi khác thương thế đều dần dần tốt hơn, nhưng người lại bắt đầu trở nên mê man, bỗng nhiên một ngày, bắt đầu phát điên.
Ta đã đưa bà ấy đến một số bệnh viện, tất cả đều nói rằng bà ấy có vấn đề về tinh thần, là bị điên.
Nhưng Xảo Vân nhiều năm qua đều đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên mắc chứng điên, ta tất nhiên biết, nhất định là do trận quyết chiến kia lưu lại tai họa ngầm.
Sau đó ra lại tìm kiếm một ít cao nhân cổ võ, còn tìm kiếm một ít truyền thừa cổ võ ẩn thế, cuối cùng tìm được một cao thủ, hỗ trợ chẩn trị, mới tìm được nguyên nhân.
Xảo Vân, bà ấy là vì trong trận quyết chiến, mạnh mẽ vận chuyển nội tức, khiến gân mạch vốn đã khuyết thiếu còn phải bị thương.
Những nơi khác đều chậm rãi dưỡng tốt, chỉ có chỗ chạm đến tâm mạch lại bị tổn thương quá nặng, nội tức ứ đọng không tan.
Thời gian lâu dài, chẳng những không có tự chữa lành, ngược lại bởi vì vận chuyển nội tức, càng thêm ứ đọng, vì thế liền…"