Chương 1275
Không Gặp Phải Sai Lầm (3)
Cô gái đó, Lưu công nhân quen biết được lúc đi bar.
Dựa theo cách nói của Lưu công nhân, lần đầu tiên quen biết, vẫn là cô gái người ta bắt chuyện trước với hắn.
Sau đó, nói chuyện sinh ra hứng thú, chút tâm tư của Lưu công nhân, kỳ thật đều công khai ra, cô gái thì lại ỡm ờ đẩy đưa, dục cự còn nghênh.
Chỉ có một điều, từ khi quen biết cô gái này, Lưu công nhân bắt đầu mở miệng tiêu phí ở quán bar.
Vốn dĩ là muốn cảm nhận bầu không khí, con mắt nhìn thèm thuồng, tới nhìn cho đỡ nghiện, chỉ cần một chai bia là có thể ngồi cả đêm.
Nhưng sau khi quen biết cô gái, liền bắt đầu uống nhiều hơn.
Trần Nặc nghe đến đó liền cười.
Đây đâu phải là diễm ngộ a.
Cái này mẹ nó gặp phải tiếp thị quán bar a…
"Không phải chứ? Cô ấy giới thiệu ta uống rượu, ta mua, chủ quán bar nói nể mặt cô ấy, tất cả đều giảm giá cho ta. Tôi cũng chú ý quan sát, thực sự ta mua được giá rẻ.”
Trần Nặc cười cười, mấy hoạt động bên trong quán bar, không nói rõ với hắn được.
Thời đại này, những thứ như tiếp thị quán bar còn không phát triển được như thế hệ sau. Trong nhiều quán bar hay câu lạc bộ đêm, ông chủ tìm kiếm một nhóm các cô gái trẻ, làm việc bán thời gian.
Thậm chí rất có nhiều đều chỉ là khách quen trong quán, lại không phải là nhân viên thực sự, chỉ là đàm phán với ông chủ xong rồi chia hoa hồng, sau đó lôi kéo bạn bè hoặc người quen, hoặc là dứt khoát ở trong quán bar để câu mấy kẻ ngốc, sau đó nghĩ biện pháp bỏ tiền tiêu phí.
Sau lưng lại kết toán cùng với ông chủ.
Trần Nặc dám xác định, Lưu công nhân đã gặp phải loại yêu tinh này.
Quả nhiên, sau khi hỏi thêm hai câu, Lưu công nhân ấp úng nói, mấy tháng gần đây, trên cơ bản hắn không tiết kiệm được tiền, trước sau tiêu phí gần năm sáu ngàn ở quán bar kia.
Năm sáu ngàn ah, năm 2002, chống đỡ được một năm tiền lương của người bình thường.
“Cô gái kia đã đồng ý làm người yêu ngươi chưa?” Trần Nặc cười hỏi.
“… Còn… chưa, không.” Lưu công nhân có chút chột dạ, nhưng sau đó vội vàng nói: "Nhưng cũng không khác gì mấy… Ta cảm thấy. Ta nói chuyện với cô ấy rất hợp, hơn nữa, bình thường cũng thỉnh thoảng hẹn ăn một bữa cơm gì đó.
Cô ấy đối với ta cũng rất thân thiết, ta liền cảm thấy, ban đầu như vậy cũng khá ổn rồilắm, cho dù thiếu chút nữa, nhưng cũng không khác gì mấy.”
"Thân thiết như thế nào? Ngươi đã hôn người ta hay là ôm người ta?”
"Ách… Cái kia, đều, cũng không có…"
"Đó chính là liếm cẩu." Trần Nặc khẳng định một câu.
"Nhưng mà, ta hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, cô ấy cũng đi a. Ta, ta còn tặng quà cho cô ấy, cô ấy cũng nhận a… Ta, tuần trước ta còn gửi cho cô ấy một cái điện thoại di động.”
"…" Trần Nặc không nói lời nào, dùng ánh mắt thương hại nhìn Lưu công nhân.
“… Ý ngươi, ý ngươi là sao?”
"Ngươi đã nói rõ với người ta chưa?"
"Đã nói qua, nhưng mà cô ấy, cô ấ y …"
"Cự tuyệt ngươi?"
Lưu công nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cân nhắc một chút, thấp giọng nói: "Cũng không tính là cự tuyệt đi… Cô ấy nói, chúng ta vừa mới quen nhau còn chưa lâu, còn chưa đủ hiểu biết về ta… Cho nên…"
"Được rồi, hiểu rồi." Trần Nặc khoát tay áo.
Không cần phải nói nữa.
"Ngươi hiểu cái gì a!!" Lưu công nhân phẫn nộ bất bình: "Trần Nặc, ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi biết cái rắm!
Tối nay cô ấy nhất định là uống quá nhiều, mới…"
Trần Nặc nghiêng mắt nhìn hắn: "Uống quá nhiều? Tình cảnh vừa rồi ngươi đã nhìn thấy, ngươi cảm thấy, là cô ấy uống quá nhiều, hay là người đàn ông bên cạnh cô ấy uống quá nhiều?”
"Có lẽ là… Ta bỗng nhiên xuất hiện, cô ấy không muốn mất mặt, mới cùng ta cãi nhau… Có lẽ, có lẽ là như vậy, chỉ cần đưa tới khách sạn rồi trở về… Ta quá xúc động, cho nên cô ấy bị ta nói đến tức giận…"
Lưu công nhân càng nói giọng càng thấp.
"Điện thoại di động đâu? Lấy nó ra.”
"A?"
Trần Nặc mặc kệ, trực tiếp đi qua lục lọi túi Lưu công nhân, lấy điện thoại di động ra, đặt lên bàn.
"Nhìn đây, đây là điện thoại di động của ngươi, cô ấy có số điện thoại đúng không?
Nếu cô ấy thực sự nói như ngươi nói, đây chỉ là một sự hiểu lầm, nếu như trong tim cô ấy thật sự có ngươi. Vậy kế tiếp, đưa khách hàng ra ngoài, sẽ gọi cho ngươi.
Cho dù đó là cãi nhau với ngươi, vẫn sẽ giải thích cho ngươi, rồi tìm ngươi, đúng không?”
“… Hẳn là vậy.”
"Vậy ngươi cứ chờ."
Trần Nặc chỉ vào cửa khách sạn cách đó không xa: "Ngồi ở đây, ngươi cũng có thể nhìn thấy cửa khách sạn, ngươi liền nhìn xem, nhìn xem trong chốc lát cô ấy có ra hay không.
Nếu ngươi chỉ là đưa khách tới phòng, lên và xuống cầu thang, không mất vài phút.
Chúng ta ra ngoài nói chuyện cũng đã một lát như vậy, theo lý thuyết, đã đưa người đến nơi, nên xuống đi.”
Sắc mặt của Lưu công nhân càng ngày càng khó coi, nhưng vẫn thấp giọng an ủi mình: "Có lẽ… Có lẽ, đưa người tới, ngồi xuống uống một ly nước, nói hai câu… Có thể, là như vậy…"
Trần Nặc bật cười, nhìn Lưu công nhân: "Lão Lưu à, sao lúc trước ta không nhìn ra, ngươi cư nhiên vẫn là một tên liếm cẩu max cấp như vậy chứ.
Đã đến lúc này rồi, đến tình trạng này, ngươi còn chưa từ bỏ ý định đâu?”
Nói xong, Trần Nặc lấy hộp thuốc lá lên rồi ngầm một điếu, châm lửa hút một hơi: "Được, tối nay dù sao ta cũng tâm ý phiền não, không có việc gì làm, ở chỗ này cùng ngươi, cùng ngươi hết hy vọng.”
Lưu công nhân hút thuốc, thần sắc thấp thỏm, trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn hơn mười lần.
Đứng ngồi không yên.