Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1274 - Chương 1274 Không Gặp Phải Sai Lầm (2)

Chương 1274

Không Gặp Phải Sai Lầm (2)


Thân thể người đàn ông cơ hồ bị Trần Nặc đỡ rời đi, một hơi chạy ra trăm mét. Gió đêm bên ngoài thổi qua, đầu đang nóng cũng hơi nguội lạnh một chút.


Lúc này Trần Nặc mới dừng bước, nhưng vẫn như cũ ngăn ở trước người đàn ông: "Ổn rồi chứ? Không phát điên nữa à?”


Người đàn ông thở hổn hển, tức giận nói với Trần Nặc: "Ngươi mẹ nó kéo ta làm gì! ! Chuyện của ta ngươi quản cái gì quản! Ta…"


"Mặc kệ ngươi, để cho ngươi tiếp tục mất mặt sao? Hơn nữa, người ta là khách lưu trú của khách sạn, náo loạn lớn, khách sạn xuất phát từ nghĩa vụ của người làm chủ, phải bảo vệ an toàn cho khách hàng của mình, nếu ngươi náo loạn, người ta sẽ để cho bảo vệ đến đuổi ngươi ra ngoài.”


"Ta mẹ nó…"


"Ngươi mẹ nó sao? Đây là tự mình tìm mất mặt. Đến lúc đó, bảo vệ khách sạn đánh ngươi ra ngoài, ngươi lại tiếp tục lôi kéo, khách sạn chỉ biết báo cảnh sát…


Tối nay ngươi sẽ không thể về nhà, chỉ có thể tới đồn cảnh sát để ghi chép.


Đến lúc đó ngươi nói gì? Nói là ngươi chạy tới bắt gian sao?


Còn chưa đủ mất mặt sao.”


“…”


"Cho dù ngươi không quan tâm tới chuyện mất mặt, nhưng, với tâm tình hiện tại của ngươi, thời điểm lôi kéo, ngươi khẳng định nhịn không được mà động thủ.


Đến lúc đó, đẩy qua đẩy lại, ngươi cho dù chỉ động tới một ngón tay của người ta, đẩy đầu hoặc là tát cái gì đó.


Khi cảnh sát đến, bản chất của nó là trở nên khác biệt.


Ngươi có hiểu các quy định xử phạt quản lý an ninh không? Nếu người ta thật sự cắn chết muốn giáo huấn ngươi, liền cố chấp không thừa nhận liên quan đến ngươi, tiếp theo chính là ngươi vô lý gây sự, làm lớn chuyện, trực tiếp giam giữ hành chính mấy ngày.


Cũng sẽ thông báo cho đơn vị của ngươi.


Đến lúc đó, cái chức vụ tiểu chủ nhiệm trên trường, còn có thể tiếp tục làm sao?


Ta nói, Lưu công nhân, phần công việc này của ngươi cũng là ta đã ra sức giúp ngươi xử lý.


Cứ như vậy liền đánh mất phần công việc đã vất vả chịu đựng mới có được, đáng giá sao?”


Lưu công nhân ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, ngây người một lát, gầm nhẹ một tiếng.


Sau đó lại không cam lòng đánh một quyền vào tường bên cạnh, lại lập tức đau đến nhếch miệng.


Trần Nặc nhẹ nhàng cười cười, kéo hắn đi thêm vài bước nữa, đi tới một nơi gió ngược.


Đây là một quán cà phê, ban đêm đã đóng cửa, không gian ngoài trời bày mấy cái bàn ghế mây, buổi tối trống rỗng không có người, Trần Nặc liền dứt khoát lôi kéo Lưu công nhân ngồi xuống đây.


Trần Nặc sờ sờ túi tiền của mình —— không mang theo thuốc lá, kỳ thật hiện tại hắn đã rất ít hút thuốc.


Vì thế cũng không khách khí, liền trực tiếp sờ tới túi quần áo của Lưu công nhân.


"À?? Ngươi? Ngươi đang làm gì vậy?" Lưu công nhân giãy dụa một chút, rốt cuộc để Trần Nặc lấy điếu thuốc ra khỏi túi.


"Yo, Ngọc Khê à, không sai, sau khi Chủ nhiệm Lưu nhậm chức, đẳng cấp hút thuốc cũng đi lên. Ta nhớ rõ trước đây đều sẽ hút loại Kim Lăng đỏ mười đồng một gói.”


Trần Nặc cười tủm tỉm, rút điếu thuốc ra chia cho Lưu công nhân, rồi lại giúp hắn châm thuốc.


Lưu công nhân ngẩng đầu hừ hừ nhìn Trần Nặc một cái, hút một hơi thuốc.


"Được rồi, nói một chút đi." Trần Nặc cười dựa vào lưng ghế, vểnh chân lên.


“… Không có gì để nói!", Lưu công nhân giận dữ trả lời.


Nhưng mà, Trần Nặc không nóng nảy, hắn biết tính tình của Lưu công nhân, cảm xúc lên tới não rồi, trong lòng không giữ được lời nào.


Quả nhiên, sau khi hút nửa điếu thuốc, Lưu công nhân vẫn là nhíu mày, sổ ra sạch sẽ.


Đơn giản là… Chính là chút chuyện vớ vẩn giữa nam nữ.


Cô gái đó, thực ra cũng không phải là bạn gái của Lưu công nhân.


Theo cách nói phổ biến hơn một thập kỷ sau, Lưu công nhân là một liếm cẩu.


Mấy ngày trước, Lưu công nhân cuối cùng cũng khổ tận cam lai, nhậm chức chủ nhiệm phòng trường trung học số 8, xem như thăng chức tăng lương.


Tuy rằng khoảng cách đi lên đỉnh cao nhân sinh còn rất xa, nhưng dù sao cũng coi như là chuyện tốt. Tiền lương nhiều hơn một chút, ở trường không lớn không nhỏ cũng coi như tiến vào hàng ngũ lãnh đạo nhà trường, tuy rằng không có quyền lực lớn gì.


Nhưng lợi ích thì cũng tăng lên khá nhiều.


Trường Trung học cơ sở số 8 trở thành trường tư thục sau khi tái cấu trúc, ban giám hiệu cũng quản lý nhiều hơn các trường công lập bình thường.


Không nói tới những cái khác, chỉ riêng chuyện ký hợp đồng với bên ngoài của bộ phận bán hàng căng tin trong trường, còn có hồ bơi trong khuôn viên của bộ phận quốc tế, cửa hàng tuyển dụng bên ngoài, kỳ thật đều do ban giám hiệu quản lý.


Kiếm lớn thì không dám, nhưng lợi ích nhỏ thì cũng không ít.


Lưu công nhân cũng chỉ ba mươi tuổi, bây giờ một tháng đến tay bảy tám phần, cũng có khoảng một ngàn rưỡi —— Kim Lăng năm 2002, coi như là lương cao.


Hơn nữa, công việc trong trường học, vẫn là công việc ổn định! !


Một năm còn có hai kỳ nghỉ dài, cuộc sống cũng thoải mái a.


Trong những tháng gần đây, Lưu công nhận có thêm một sở thích mới - cũng chỉ mới nổi lên trong thời đại này.


Đi bar.


Lương tâm trời đất, trước khi Lưu công nhân thăng chức chính là một công nhân nhỏ, vất vả chạy việc vặt, thu nhập cũng không cao. Hứng thú duy nhất là trong thời gian rảnh rỗi ở trường là có thể bí mật sử dụng máy tính của trường để chơi game.


Sở thích khác, không có… Bởi vì trong túi cũng không có bao nhiêu tiền thừa.


Bây giờ thì khác, tiền lương nhiều hơn, ví phình ra một chút, liền học được chút niềm vui của giới trẻ.


Lần đầu đi bar là thời điểm họp lớp cũ.


Ban đầu còn cảm thấy quán bar đắt tiền, nhưng rượu có đắt, lại không kháng cự được các cô gái chơi đùa trong quán bar, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy quyến rũ.


Lưu công nhân 30 tuổi còn là cẩu độc thân, làm sao chống cự được?


Thế là, sau giờ làm liền vui vẻ vào quán bar.


Chương 1274

Bình Luận (0)
Comment