Chương 1301
Cả Thôn Đều Là Đồ Đệ Của Lão Tưởng (1)
Dốc Thập Tự.
Dưới chân núi Thanh Vân Môn.
Một chiếc máy kéo đột nhiên chạy đến dưới sườn núi này, con đường đá được xây dựng trong thôn kỳ thật đã có không ít chỗ nứt nẻ rách nát.
Dọc theo đường đi khiến Trần Nặc cùng lão Tưởng điên đảo đủ sặc.
Lão Tưởng và Trần Nặc ngồi trong xe phía sau máy kéo, vừa quạt bụi, vừa ho khan.
Máy kéo dừng lại, lúc nhảy xuống xe, lão Tưởng cười tủm tỉm đi qua vỗ vỗ lão bá lái máy kéo, dùng giọng địa phương cười tủm tỉm nói hai tiếng cảm ơn, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá nhét vào trong tay người ta.
“Không cần không cần!: Lão bá láy máy kéo cùng lão Tưởng đẩy hai cái: "Tưởng lão sư, ngươi từng làm thầy trong thôn chúng ta, ta không thể lấy thuốc của ngươi, năm đó lão tứ lão ngũ nhà ta đều là do ngươi dạy dỗ…"
Lão Tưởng mạnh mẽ nhét thuốc lá vào trong túi người ta, lúc này mới xoay người nhìn thoáng qua Trần Nặc từ trên xe nhảy xuống, trong tay cầm ba lô.
Máy kéo rời đi, lão Tưởng phất tay tạm biệt, mới xoay người nhìn rừng cây chè trên sườn núi này, còn có cây đào dại, ánh mắt thản nhiên, phảng phất mang theo vài phần nhớ nhung.
"Trước kia ngươi đã từng dạy học ở đây sao?" Trần Nặc hỏi.
"Nếu không thì sao? Chưa từng ở chỗ này, ta làm sao có thể thu cái tên đồ đệ xấu xa Ngô Thao Thao kia.” Lão Tưởng khoát tay áo, thở dài.
Nghĩ đến môn phái này của mình, cũng thật sự gây nghiệt…
Mấy đồ đệ ở nội môn đều là thứ yêu nghiệt.
Mà Ngô Thao Thao - đệ tử ký danh ngoại môn này, năm đó mình nhìn trái phải đều không vừa mắt —— hiện giờ so sánh với mấy yêu ma quỷ quái ở nội môn.
Quả thực chính là người lương thiện a!
Kỳ thật lão Tưởng vẫn luôn để sư nương Tống Xảo Vân của Trần Nặc ở Thanh Vân môn để nhờ chăm sóc.
Đây là vì lần này Trần Nặc cùng lão Tưởng xuất phát mới biết được.
… Cũng tốt.
Cái tên Ngô Thao Thao kia, tuy rằng có chút lén lút thậm thụt, nhưng già trẻ trong môn, đều có bản lĩnh. Tống Xảo Vân ở chỗ này, một môn này của Ngô Thao Thao hẳn là có thể bảo vệ được.
Đương nhiên không phải dựa vào cái tên Ngô Thao Thao ngay cả đánh nhau với đồ đệ của mình cũng đánh không lại.
Mà là vợ của Ngô Thao Thao, người phụ nữ có đôi mắt tròng trắng nhiều tròng đen ít kia.
Một tay roi của cô ta, lúc trước cùng Trần Nặc đánh nhau, đều có thể đuổi theo Trần Nặc chạy khắp núi.
Lúc trước khi xuất phát, kỳ thật lão Tưởng rất sốt ruột, dọc theo đường đi đều đứng ngồi không yên, nhưng khi thật sự đến tới thôn Thập Tự, ngược lại, nhìn khí thế kia đã trầm xuống.
Hai tay chắp sau lưng, không hề có ý giúp Trần Nặc lấy hành lý, thản nhiên đi ở phía trước.
Trần Nặc cũng không sao cả, mang theo hành lý thì vác hành lý.
Dù sao cũng là sư phụ của mình.
Dù bản lĩnh có lớn, nhưng thầy trò chính là thầy trò.
Đường Tăng đánh nhau chính là đưa thịt, nhưng lúc đi đường, còn không phải là Trư Bát Giới Sa Tang dắt ngựa gánh hành lý sao?
Ăn cơm cũng đều là Tôn Hầu Tử đi hóa duyên hoặc hái trái cây nâng lên trước mặt.
Lão Tưởng và Trần Nặc dọc theo đường đi trong núi, một đường lại nhịn không được bắt đầu lải nhải nói vài lời.
Tưởng lão sư kỳ thật đã ở nơi này không ít năm.
Lúc trước, hắn thực sự là người gốc Kim Lăng.
Chỉ là từ nhỏ đã không có cha mẹ, được cha của Tống Xảo Vân nhận nuôi.
Cha của Tống Xảo Vân lớn lên từ thôn Thập Tự.
Sau đó lão Tống đi tới thành Kim Lăng mưu sinh, làm chút buôn bán nhỏ, đơn giản là mùa hè đẩy xe đạp ra đường bán kem, mùa đông bán kẹo hồ lô kẹo dẻo vân vân.
Có hai năm, còn đẩy một cái lò đất, đi khắp phố bán bỏng ngô.
Kỳ thật cha tống Xảo Vân, xem như là một người có văn hóa —— dù sao tổ tiên làm quan, luyện võ cho tới bây giờ, kỳ thật có chút với gia học uyên thâm —— luyện võ công cao thâm, không biết chữ là không có khả năng.
Nếu không, lưu lại bí tịch võ lâm cho người dau, ngươi không biết chữ, chẳng phải môn võ thất truyền sao?
Còn phải hiểu được một ít dược lý y học.
Nhưng thiệt thòi thì vẫn là thiệt thòi, thời đại đó làm gì cũng còn xét tới gốc rễ.
Gốc rễ của lão Tống không tốt, không thể vào nhà máy, không thể là giai cấp công nhân vinh quang. Chỉ có thể là một người bán hàng rong.
Nhân tiện, những người trẻ tuổi ngày nay, đã rất ít người biết "gốc rễ" có nghĩa là gì.
Nếu là qua hai mươi năm sau, Trần Diêm La trọng sinh trở về thời đại kia, đã không còn thanh niên nào biết từ này.
Dựa vào các loại mưu sinh khắp hang cùng ngõ hẻm, lão Tống ở thành Kim Lăng nuôi sống Tống Xảo Vân, cũng dựa vào một đường này nuôi lão Tưởng đi học. Lão Tưởng còn đặc biệt nghiêm túc, một đường học đến trung học.
Vào những năm đó, đây đã được coi là một thành tích cao.
Sau đó, đến đầu giải phóng.
Thời điểm đầu giải phóng, lão Tưởng liền xui xẻo.
Thanh niên trí thức.
Lúc ấy lão Tưởng đang học lớp 11, người đã hưởng ứng chính sách của nhà nước, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn —— không đi không được, huống hồ trường học đều ngưng dạy học.
Thế là, thiếu niên Tưởng lên núi xuống thôn.
Lúc này, lão Tống liền ra một phen khí lực, làm một động tác phi thường mấu chốt.
Lão Tống đập nồi bán thiết nhờ người tìm quan hệ, cuối cùng biến thành một chuyện.
Đem lão Tưởng lên núi xuống nông thôn, cuối cùng an bài đến, trở về thôn Thập Tự.
Vậy nên, đem căn nhà nhỏ đã sống nhiều năm ở Kim Lăng, khóa lại cửa nhà. Lão Tống mang theo Tiểu Tưởng mười mấy tuổi còn có Tống Xảo Vân, trở về thôn Thập Tự.
Nhiều năm sau, lão Tưởng nhớ lại đoạn chuyện cũ này, vô cùng cảm kích mọi chuyện mà sư phụ mình đã làm!
Năm đó, kỳ thật rất hỗn loạn.
Các loại thanh niên trí thức lên núi xuống nông, kỳ thật có rất nhiều trường hợp phi thường thảm —— cái này không dễ nói kỹ.
Nhưng trở lại thôn Thập Tự thì lại khác.