Chương 1302
Cả Thôn Đều Là Đồ Đệ Của Lão Tưởng (2)
Lão Tống là người bản địa nơi này ra ngoài làm ăn, trở về chẳng khác nào về nhà, bà con trong thôn, đều có người giúp đỡ.
Nhất là Tiểu Tưởng, còn nghe nói bạn học trong trường của mình lên núi xuống nông thôn ở nơi khác, ở nhà cỏ bùn đất, mỗi ngày làm việc cải tạo tư tưởng, chăn trâu, trồng trọt, ăn uỗng cũng kém, có chút thanh niên trí thức vì một ngụm ăn, còn không thể không trộm gà trộm chó, kết quả còn cùng bà con bản địa tạo thahf mâu thuẫn, còn có người bị đánh rất thảm.
Nghe nói những chuyện này, lại nhìn cuộc sống của mình ở thôn Thập Tự.
Thật sự, chính là một trên trời một dưới đất.
Căn phòng được chia rất tốt —— mái nhà bị dột cùng việc sửa chữa xà nhà, đều là một đám thanh niên trong thôn giúp đỡ mới làm xong.
Chăn bông gì đó, cũng là mượn một cái của nhà họ Trương cùng với nhà họ Lý tặng một cái.
Những viên gạch trên bếp đều do hơn hai mươi hộ gia đình trong thôn gom góp.
Kỳ thật dựa theo quy định, Tiểu Tưởng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng phải làm việc —— đương nhiên cũng không phí công, vẫn có tiền lương.
Những năm đó, tiền lương được gọi là điểm công. Làm bao nhiêu công việc, kiếm được bấy nhiêu điểm công, sau đó bao nhiêu điểm có thể đổi thành bao nhiêu khẩu phần ăn.
Nhìn đi, đây không phải là hệ thống tích lũy sao.
Có thể thấy được hệ thống tích lũy ở Hoa Hạ sớm đã có nguồn gốc…
Nhưng người bản địa, đều coi nhà lão Tống là người thôn mình trở về, đều nguyện ý chiếu cố.
Mà lão Tống lại quyết định một chủ ý!
"Quốc gia bây giờ có chút loạn —— nhưng một Hoa Hạ lớn như vậy, không có khả năng cứ luôn hỗn loạn như vậy, sớm muộn gì một ngày bình định lập lại trật tự.
Từ xưa đến nay, bất kể quốc gia nào, miễn là một xã hội ổn định, có văn hóa mới có thể ăn!
Vì vậy, không thể không biết chữ!”
Vậy nên, lão Tống đã định đường đi cho Tiểu Tưởng: Ở nhà đọc sách!
Lúc từ Kim Lăng trở về thôn Thập Tự, những chăn đệm trong nhà, kỳ thật lão Tống không mang theo bao nhiêu.
Nhưng duy chỉ có những sách vở trong trường học của Tiểu Tưởng, một tờ giấy cũng không bỏ lại, toàn bộ mang về!
Không dừng lại ở đó!
Lão Tống lợi dụng tay nghề thu đồng nát trong thành lúc trước, đi trên phố, còn lục soát được một ít sách giáo khoa trung học —— khi đó không ít thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, rất nhiều người đều đem theo sách vở nửa rách nát.
Lão Tống liền nhân cơ hội thu vài bộ trở về.
Tất cả đều được đưa về thôn Thập Tự.
Thế là, những năm Tiểu Tưởng làm thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, kỳ thật có rất nhiều công việc cần làm để kiếm điểm công, nhưng đều là lão Tống ra mặt thay hắn xuống đất làm việc.
Mà Tiểu Tưởng thì bị lão Tống đè ở trong nhà, đóng cửa khổ sở đọc sách tự học.
Mà năm đó, trong thành phố náo loạn ra động tĩnh rất lớn, nhưng loại thôn nhỏ cách xa thành phố này, kỳ thật khá yên bình, không phải di chuyển nhiều.
Chẳng qua ở nông thôn có nhiều tài liệu hơn một chút, số lần tổ chức nghiên cứu học tập cũng nhiều hơn một chút, mỗi ngày loa truyền thành trong thôn đều đúng giờ phát sổ đỏ.
Những chuyện khác, cũng đều khá tốt.
Cứ như vậy, một nhà ba người, ở thôn Thập Tự, cứ như vậy nửa đắng nửa ngọt, trôi qua mấy năm.
Tiểu Tưởng ở thôn Thập Tự dựa vào chính mình tự học, coi như hoàn thành việc học trung học.
Sau đó, lão Tống lại mang một chủ ý, cùng lão bí thư thôn trưởng trong thôn tổng kết một phen.
Chuyện học tập trong thôn cần phải xử lý!
Vẫn là lấy ra những lời lúc trước giáo dục Tiểu Tưởng để thuyết phục người trong thôn.
Sau đó, Tiểu Tưởng mười bảy tuổi, ngay tại thôn Thập Tự, trở thành một giáo viên tiểu học trong thôn.
Ừm, nói là giáo viên tiểu học thì có chút không chính xác, việc học trong thôn cũng không nghiêm ngặt như vậy, kỳ thật là dạy đan xen giữa chương trình trung học cơ sở và tiểu học.
Có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu, có thể lên được lớp nào thì lên lớp đó.
Kỳ thật lúc đầu cũng không phải thuận buồm xuôi gió như vậy.
Điều kiện ở nông thôn đặc biệt, việc cho con đi học, kỳ thật cũng không quá thuận lợi.
Đừng nói là năm, ngay cả bây giờ, việc đi học của trẻ em ở một số khu vực nghèo cũng không phải là dễ dàng.
Tiểu Tưởng chạy một nhà, khuyên từng nhà một.
Giúp nhà họ Trương bận rộn công việc đồng áng, giúp nhà họ Lý làm lúa gạo, giúp nhà họ Triệu gánh củi, giúp nhà họ Tôn tích lũy gạch.
Từng nhà từng nhà, thu nạp toàn bộ trẻ em trong thôn vào trường học làng nhỏ đó, có thể có cơ hội theo mình đọc sách giáo khoa: mùa xuân đến, chim nhạn bay về phía nam…
Nói như vậy đi, cuối thập niên 60, đến thập niên bảy mươi, tròn hơn mười năm, thế hệ thôn Thập Tự này, nhỏ từ năm sáu tuổi, lớn thì tầm mười lăm tuổi.
Một thế hệ thôn Thập Tự như vậy, bất kể là dài ngắn, đều học qua trong thôn, ít thì học được mười ngày nửa tháng, nhiều thì có thể hơn hai ba năm ba năm năm.
Không quan tâm là ít hay nhiều, thế hệ thôn Thập Tự này, mặc kệ ngươi là ai, nhìn thấy mặt lão Tưởng, đều phải quy củ hô một tiếng "Tưởng lão sư".
Vậy nên, uy tín của Tiểu Tưởng lão sư ở thôn Thập Tự, đã theo kịp lão Tống!
Thời kỳ đỉnh cao, uy vọng cao đến mức độ nào đây?
Chỉ cần Tiểu Tưởng khoanh tay sau lưng đi dạo một vòng trong thôn, không quan tâm có từng theo hắn đi học hay không, không cần gõ cửa trực tiếp đẩy cửa vào, chủ nhân chẳng những sẽ không cảm thấy không ổn, ngược lại còn có thể mặt mày hớn hở nhường chỗ, còn nhất định phải nhiệt tình kéo ở lại dùng cơm.
Trong thôn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đám cưới đám hỏi, lão sư Tiểu Tưởng nhất định phải là khách quý được mời tới, phải ngồi ở bàn chính.
Sau khi còn kết hôn cưới vợ, cả những chuyện lớn như sinh con, nhất định phải mời lão sư Tiểu Tưởng làm chủ, nếu có thể để cho Tiểu Tưởng lão sư đặt tên, vậy mới gọi là thỏa đáng!
Tiểu Tưởng sống ở trong thôn Thập Tự đến hai mươi ba tuổi, thời kỳ hỗn loạn cũng kết thúc.