Chương 1303
Cả Thôn Đều Là Đồ Đệ Của Lão Tưởng (3)
Kỳ thật trước khi thời kỳ hỗn loạn chấm dứt, lão Tống cũng đã không còn khỏe mạnh.
Trong nhà, trong ngoài, cũng đều do Tiểu Tưởng làm chủ.
Năm hai mươi lăm tuổi, quốc gia khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Tiểu Tưởng dựa theo lời dặn dò của lão Tống, tham gia kỳ thi đại học đó.
Dựa vào 10 năm kiên trì tự học, chương trình trung học không bị bỏ phí, lại dựa vào việc làm giáo viên mấy năm trong thôn, mỗi ngày giao tiếp cùng với sách giáo khoa và đã trở nên quá quen thuộc, trở thành nhóm sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học.
Đúng vậy, hắn đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở tuổi 25.
Năm đó, dù sao cũng vừa mới bình định, đừng nói thí sinh đại học hai mươi lăm tuổi, bốn mươi tuổi cũng đều có!
Thi đậu cũng không phải là trường danh tiếng gì, một trường đại học sư phạm.
Tuy nhiên, trước khi đi báo danh trường đại Học, Tiểu Tưởng đã kết hôn ở thôn Thập Tự.
Cưới Tống Xảo Vân.
Ngày thành thân, cả thôn huy động, cảnh tượng kia, tuy rằng không xa hoa, nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Trong lúc mời rượu trong tiệc cưới, toàn bộ trẻ con trong thôn Thập Tự.
Nhỏ có năm sáu tuổi, lớn thì tầm mười bốn mười lăm, có một người tính một người, tổng cộng hai trăm bốn mươi ba người, toàn bộ xếp hàng đứng trước mặt Tiểu Tưởng lão sư, quy củ hô một tiếng: "Chúc Tưởng lão sư cùng Tống sư nương, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
Ừm, bên trong đám trẻ con này, có một số đứa nhỏ còn chảy nước mũi trên miệng của họ.
Cảnh đó…
Lúc ấy thân thể lão Tống đã vô cùng không khỏa, liền rưng rưng nước mắt, lôi kéo Tiểu Tưởng: "Đời này của ngươi ở thôn Thập Tự, xem như không uổng công!
Sau này a, đời này vô luận ngươi gặp phải khó khắn gì, thời điểm khó khăn nhất đều có thể trở về.
Có phần tình cảm này, chỉ cần ngươi không phạm vào quốc pháp thiên đại, già trẻ trong thôn đều nguyện ý che chở ngươi.”
Lúc ấy Tiểu Tưởng bị lão Tống nắm tay, vẻ mặt cảm động , một chữ cũng không nói nên lời.
Cũng chính là mùa hè năm đó, lão Tống không qua được, chết ở thôn Thập Tự.
Lúc sắp chết, cũng đã không mấy thanh tỉnh mà để lại di ngôn, câu cuối đã hỏi chính là:
“… Cửa chính trong nhà chúng ta ở thành Kim Lăng, chìa khóa kia, ta để ở đâu?”
Kỳ thật đã sớm không tìm được chìa khóa.
Lúc ấy Tiểu Tưởng vội vàng chạy ra ngoài, tại trong nhà thợ khóa đầu thôn, tùy tiện chọn một cái chìa khóa trông khá giống với cái cũ, vọt trở về, nhét vào trong tay sư phụ kiêm nhạc phụ: "Cha, chìa khóa ở đây, ở đây!”
Lão Tống cầm chìa khóa kia, vuốt ve một hồi, lúc này mới yên tâm ra đi.
Tốt nghiệp đại học, Tiểu Tưởng liền phân công trở về trường trung học làm giáo viên.
Ừm, khi đó, khu Giang Ninh, còn được tính là thành Kim Lăng, là huyện Giang Ninh.
Kỳ thật không phải là nơi tốt gì —— có quan hệ, đều sẽ nhờ người phân phối vào trong thành.
Tiểu Tưởng không chọn.
Theo hắn thấy, tới huyện Giang Ninh cũng rất tốt, cách thành Kim Lăng kgas gần ——miễn cưỡng xem như về nhà.
Vì thế, tạm biệt thôn Thập Tự, đón Tống Xảo Vân trở về Kim Lăng.
Ngày rời khỏi thôn Thập Tự…
Cả thôn đều đưa tiễn!
Đứng dưới sườn núi, lão Tưởng tựa hồ còn có chút cảm khái, vuốt ve một gốc cây hồng ven đường dưới sườn núi.
Hồng đã chín hơn phân nửa, nhưng trên cành cây không còn lại mấy trái, có lẽ là bị trẻ con gần đó hái sạch.
"Cây này a, vẫn là năm đó ta tự tay trồng."
Lão Tưởng thở dài.
Trần Nặc cũng không sốt ruột, cứ như vậy đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.
"Trần Nặc à…"
"Sao hả lão Tưởng?" Trần Nặc cười hì hì.
Lão Tưởng thở dài: "Vốn dĩ lời này, hẳn nên nói với Lâm Sinh, hắn là sư huynh a. Có điều, hắn không ở trước mặt, nói với ngươi cũng vậy.”
Dừng một chút, lão Tưởng chậm rãi nói: "Ta không có con trai cũng không có con gái, tương lai ta già đi, đều muốn mấy đồ đệ các ngươi xử lý giúp ta.
Sau khi ta chết, muốn trở về thôn Thập Tự —— đem ta chôn ở phía sau núi.”
Trần Nặc vội vàng ném điếu thuốc vào tay: "Đừng! Lão Tưởng, đừng nói trước lung tung như vậy được không.”
"Ai, chuyện sớm muộn một ngày." Lão Tưởng rất thoải mái mà khoát tay áo.
Thời điểm đi tới nửa sườn núi, từ xa liền nhìn thấy sân nhỏ của Thanh Vân môn.
Trần Nặc nhìn kỹ…
Yo? Rộng rãi hơn nhiều!
Sơn môn một lần nữa được cải tạo, vật liệu gỗ tốt, đá lót nền trước cửa đều là hàng mới, được mài nước sáng bóng.
Tấm ván khung cửa kia, vừa nhìn đã biết là được sơn dầu đồng, góc cửa và tay cầm đều được bọc bằng đồng.
Trên xà nhà, còn có một gương bát quái âm dương bằng đồng thau để trấn áp phong thủy.
Lần này thật sự có chút khí độ của "môn phái".
Lão Tưởng cùng Trần Nặc đứng dưới chân núi, nhìn một lát, lão Tưởng cười cười: "Về phương diện này thì đại sư huynh của ngươi vẫn có chút bản lĩnh, sơn môn này so với năm đó đã khí phái nhiều hơn…"
Trần Nặc cười hắc hắc hai tiếng không nói gì.
Nghĩ rằng: Có thể không khí phái sao? Sơn môn này, bên trong còn có tượng tổ sư đúc bằng vàng…
Tiền đều là mẹ nó do lão tử quyên góp ra!
Có điều, cả nhà thầy trò Ngô Thao Thao, đều là đáng tin cậy.
Lão Tưởng đưa Tống Xảo Vân về ở, cả nhà Ngô Thao Thao cũng không tiết lộ chuyện của mình cho lão Tưởng.
Ừm, đáng tin cậy!
“… Lần trước ta đưa sư nương ngươi trở về, nghe Ngô Thao Thao nói, tiền ltrùng tu sơn môn này, là do bọn hắn lừa gạt được một con dê béo coi tiền như rác.
Ai, đứa nhỏ này vẫn luôn thích làm những chuyện tà đạo lệch lạc này, đây cũng không phải kế lâu dài.”
Trần Nặc: "…"
Dê béo coi tiền như rác?
Mẹ nó! Tối nay lão tử sẽ tới phá sơn môn nhà ngươi!