Chương 1317
Phương Pháp Trị Gốc (4)
Dưới sự giảng giải của người phụ nữ trung niên, toàn thân Tống Xảo Vân có mười sáu vết thương cơ bắp, còn có bảy tám chỗ cơ bắp bị rách, gân đứt gãy.
Lưng, chân, cánh tay, cổ, thắt lưng.
Phàm là bộ vị cơ bắp dùng khí lực khi đánh nhau, sẽ không có một chỗ nào hoàn hảo.
Trần Nặc nhíu mày nhìn thoáng qua Tống Xảo Vân, sư nương còn nhắm mắt lại, liền lắc đầu: "Vẫn hôn mê chưa tỉnh sao?”
"Tỉnh rồi, tỉnh sớm hơn ngươi." Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "Nhưng bị thương nhiều như vậy, quá đau đớn, ta phải bôi thuốc cho cô ấy, phải châm cứu, nỗi đau này, tội gì phải chịu đựng chứ?
Vậy nên, ta để cô ta ngất xỉu lần nữa.
Ngất đi rồi, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.”
Dừng một chút, cô lại nói: "Lần này cô ta phát cuồng, kéo dài lâu như vậy, tâm tình kịch liệt, cũng tổn thương tinh thần, ngủ nhiều hơn một chút, dưỡng lại tinh thần.”
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Lão Tưởng thấp giọng nói: "Sau khi sư nương ngươi tỉnh lại, đã khôi phục thần trí, nhưng chuyện ngày hôm qua, cô ấy nhớ không nhiều lắm, chỉ lẻ tẻ nhớ được một chút.”
Được rồi, có nhớ hay không cũng không quan trọng, người tỉnh táo mới tốt.
“Vậy tật xấu sư nương ta?” Trần Nặc lại nhìn người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên không kiên nhẫn: "Có chuyện gì cứ nhất định phải hỏi bây giờ sao? Ta đang châm cứu cho cô ta! Tất cả đi ra ngoài, đừng ở đây làm rối loạn tập trung của ta!
Một môn thần châm thuật này của ta chú ý nhất chính là tinh chuẩn cùng lực đạo, các ngươi ở chỗ này ồn ầm, vạn nhất tay ta run lên, hơi dùng nhiều hoặc là dùng ít một phần lực đạo, khiến cho bệnh nhân bị teo cơ, ai chịu trách nhiệm đây?”
Nói xong, tính luôn cả mấy câu mỉa mai này, liền đuổi đám người Trần Nặc ra ngoài.
Ba người đàn ông đi ra ngoài rồi đứng trong sân.
Nhìn trong sân Thanh Vân Môn, nơi ngày hôm qua bị tàn phá…
Phòng bếp đã đổ hơn phân nửa, đứng ở trong sân là có thể nhìn thấy bếp trong phòng bếp —— còn thừa lại hơn phân nửa.
Sương phòng bên cạnh, vách tường một gian phòng bị thủng một lỗ lớn.
Nơi cửa chính… Càng không nỡ nhìn.
Ánh mắt Trần Nặc quét hai vòng, quay đầu lại nhìn lão Tưởng, ánh mắt lão Tưởng có chút hổ thẹn, thấp giọng nói: "Chỗ này bị phá hủy, ta nhất định sẽ bồi thường.”
Vô nghĩa, ngươi không bồi thường chẳng lẽ ta bồi thường sao… Trần Nặc không nói chuyện.
"Có điều… Ngươi cũng biết đó, gần đây trong tay ta không còn tiền nữa, lần này đi châu Âu cũng là vì tranh chấp mà mạo hiểm kiếm tiền, lúc trước chuyện mua huyết thanh tự chữa bệnh còn bị người ta lừa gạt, hiện tại tiền cũng không còn…
Hơn nữa nhiệm vụ châu Âu kia, vì bảo vệ ba người trong nhà của ngươi, cũng không lấy được tiền…"
Trần Nặc thở dài, quay đầu nhìn Ngô Thao Thao: "Để ta, tổn thất của Thanh Vân Môn, sửa lại nhà, xây lại cổng, làm lại sân, còn có rừng đào trên sườn núi bên ngoài, cái nào bị hủy thì ta bồi thường.”
Ngô Thao Thao cười tủm tỉm nhìn vị sư đệ tiện nghi này một cái: "Vậy… Phía sau núi thì sao?”
Trần Nặc trừng mắt: "Sau núi? Sau núi cũng là nhà ngươi sao?”
Ngô Thao Thao cũng không sốt ruột, thảnh thơi từ trong ngực lấy ra một xấp giấy: "Này, ngươi tự xem.”
"Cái gì?"
"Hợp đồng ký kết, vùng núi phía sau môn phái chúng ta, ta đã ký hợp đồng hai mươi năm, ký hợp đồng với thôn. Ngươi tự xem.”
Trần Nặc trừng mắt, cầm tới nhìn thoáng qua, sau đó không nói nữa.
Một lát sau, Trần Nặc thấp giọng nói: "Chỉ phá vỡ mấy phiến sườn núi…"
Ngô Thao Thao cười tủm tỉm.
Trần Nặc bất đắc dĩ: "Chỉ làm ngã hai mảnh sườn núi vô chủ không người, lại không thật sự làm người bị thương.
"Phòng ngừa xói mòn đất, mỗi người đều có trách nhiệm."
"Cũng chỉ làm hỏng một ít cây dại trên núi…"
"Bảo vệ rừng, bảo vệ núi, đảm bảo trách nhiệm đến với hộ gia đình."
Trần Nặc dứt khoát nhét hợp đồng vào tay Ngô Thao Thao: "Được rồi, ngươi quay đầu lại tính ra một con số rồi nói cho ta biết, số tiền này để cho ta.”
"Cũng không cần quay đầu lại tính nữa." Ngô Thao Thao lại lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, mặt trên rậm rạp viết vài dòng số khác nhau, đưa cho Trần Nặc.
Trần Nặc: "Lúc ta hôn mê, ngươi đã tính cái này sao?”
"Chút chuyện nhỏ như thế này, làm nhanh thôi, rất nhanh…" Ngô Thao Thao cười vô cùng thành khẩn.
Trần Nặc nhìn chằm chằm con số trên tờ giấy hai lần, nhất thời hai mắt liền mở to:
"Con số này thật sự chính xác sao?!”
"Lời này ngươi nói! Người trong nhà không lừa người trong nhà!" Ngô Thao Thao lời nói chính nghĩa.
"Cái cửa cổng này của ngươi mà đòi ăn hết tám vạn tám của ta! Lần trước ta nhớ đã quyên góp cho ngươi, vừa làm cửa cổng lại đúc kim thân, cũng mới chỉ mười vạn.
Hiện tại chỉ có mỗi một cánh cửa cổng đã muốn tám vạn tám?”
Ngô Thao Thao sâu kín thở dài: "Không có cách nào khác a sư đệ, lần trước là lần trước.
Bây giờ gần đây, gỗ đã tăng giá.
Cho nên…"