Chương 1318
Phương Pháp Trị Gốc (5)
"Cho nên hiện tại xây lại của cổng mới, tiền gỗ so với trước đắt hơn?"
"Không không không không… Bởi vì gỗ đã tăng giá.
Vậy nên,… Ta dự định sẽ làm cổng mới bằng đá cẩm thạch.”
Tiền tất nhiên vẫn sẽ đưa.
Trần Nặc không thiếu chút tiền này, mà càng không khéo chính là, Ngô Thao Thao hết lần này tới lần khác biết được Trần Nặc rất có tiền rất có tiền.
Lúc trước dù sao hắn cũng đi tới Kim Lăng để cứu Trần Nặc, đi theo nữ hoàng bệ hạ nhiều ngày.
Hai vợ chồng này là con dê béo nhất mà Đại sư huynh Ngô Thao Thao từng gặp trong đời, không bắt không được?
Thực ra, giá tiền này không phải là không thể nói.
Đại sư huynh nói: "Kỳ thật người trong nhà, cũng không phải không giảm giá được, có điều cá nhân ta có một vấn đề rất tò mò, muốn hỏi ngươi một chút… Vấn đề này, tối hôm qua ta cùng với sư phụ chúng ta nói chuyện nửa đêm, đều rất tò mò một cái kết luận. Ngươi cho ta một câu trả lời, ta sẽ giảm giá cho ngươi, được chứ?”
"Cái gì?"
"Sư đệ a. Ngươi có đánh vợ ngươi không?”
“…”
Trần Nặc sảng khoái viết một tờ giấy nợ.
Toàn bộ số tiền không được giảm giá.
Giảm giá cái gì chứ! Lại nói tiếp, đều là sư huynh đệ một nhà!
Giảm giá, đây chẳng phải là đánh mặt nhau sao!
Lão Tưởng dù sao cũng phúc hậu, sắc mặt cũng rất xấu hổ, lôi kéo Trần Nặc sang một bên, ấp úng một lát, mới thấp giọng nói: "Tiền này, qua vài ngày nữa ta trả lại ngươi.”
"Cũng đừng." Trần Nặc lắc đầu, thuận miệng nói: "Mấy năm nay ngài kiếm tiền không dễ dàng, lại phải đi làm bảo tiêu, lại giúp người ta hủy thi diệt tích, chút tiền vất vả kia, đều tiêu vào chuyện chữa bệnh cho sư nương ta.
Sau này còn phải kiếm tiền, chẳng lẽ ta buộc ngươi lại lên trang web Bạch Tuộc Quái Vaath nhận nhiệm vụ?
Ta nói lão Tưởng, ta cũng phải nói cho rõ, ngươi cũng đừng ngại khó nghe.
Ngươi a, một phen tuổi tác, công phu này cũng không tệ, nhưng… Cũng chỉ có như vậy, gặp phải nhiệm vụ nhỏ, công phu này cũng đủ dùng, nhưng kiếm không được bao nhiêu.
Gặp phải nhiệm vụ lớn, tiền dù có nhiều hơn nữa. Nhưng một tay công phu của ngươi, ở trước mặt cao thủ thật sự cũng không đủ tự bảo vệ mình.
Ngươi tự ngươi kiếm chút tiền, giữ lại để cho ngươi cùng sư nương ta dưỡng lão đi.”
Vẫn là một bộ giọng điệu như ngày thường, cũng không có khách khí.
Nhưng lão Tưởng nghe xong, kỳ thật trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp.
Kỳ thực lão Tưởng có chút cảm động, chỉ là lại lắc đầu nói: "Không được… Tuy rằng ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, nhưng kỳ thật một thân bản lĩnh này của ngươi, mạnh hơn nhiều so với ta, gọi sư phụ lâu như vậy, kỳ thật ta chưa từng dạy ngươi cái gì, cũng không có ân tình gì với ngươi…"
Trần Nặc nhíu mày: "Đừng a lão Tưởng, ngươi và sư nương của ta, vẫn là cha nuôi của em gái ta. Lý do này có thể được không?”
“… Không đủ.”
"Ngươi còn cứu vợ con ta ở châu Âu."
“… Ngươi ở Hongkong cũng đã giúp ta giải quyết ân oán nhà họ Tống.”
"Vậy…" Con ngươi Trần Nặc đảo quanh, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Vậy, coi như ta hiếu kính giáo viên ngữ văn của ta.
Lão Tưởng, ngươi đã quên mất, ngươi vẫn là giáo viên ngữ văn của ta.”
Lời này, nghe càng có chút ấm áp.
Trần Nặc nói đùa xong, cất bước rời đi, đi về phía phòng bếp, muốn lấy chút nước uống.
Lão Tưởng đứng tại chỗ, hồi tưởng lại những lời Trần Nặc vừa nói với mình, bỗng nhiên lông mày khẽ động! Cân nhắc ra một chút hương vị khác nhau.
Thằng nhóc này vừa rồi nói gì?
Bảo tiêu???
Hủy thi diệt tích!!!
Sắc mặt của lão Tưởng bất động, lại giả vờ chậm rãi cất bước đi theo, phảng phất như rất tùy ý nói: "Vừa rồi ngươi nói cũng đúng, ta cũng không thích hợp làm mấy chuyện nguy hiểm kia để kiếm tiền nữa.
Đúng rồi, chuyện châu Âu lần này, ta xem như đắc tội với khách hàng của ta, tài khoản Bạch Tuộc Quái Vật trước kia cũng không tiện dùng nữa…"
"Không cần cũng tốt a."
"Ta nghĩ, nếu không ta đổi tài khoản cũng được."
"Ngươi còn muốn nhận nhiệm vụ sao lão Tưởng?"
"Không, ngẫu nhiên lên xem tin tức dạo quanh cũng coi như giải trí."
"Ừm, đổi thì đổi đi."
"Vậy tên tài khoản của ta cũng phải đổi. Đúng rồi, Trần Nặc, ngươi nghĩ sao về tên trước đây của ta?”
"Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói sao? Quá lạc hậu, lộ ra cảm giác của thế hệ trước, muốn ta nói không đủ khí phách, không đủ…
Mẹ kiếp,!! Lão Tưởng ngươi dẫn dắt lời nói của ta!”
Trần Nặc buông lỏng tinh thần, lời nói ra sau khi mất tập trung, nhất thời giật mình!
Bất ngờ xoay người nhìn lão Tưởng.
Lão Tưởng oán hận cười lạnh, lại đưa tay sờ vào một cây gậy dựa vào tường.
Lão Tưởng cắn răng hung hăng nói: "Ta nhớ lúc hai chúng ta gặp nhau ở châu Âu, ta cũn chưa từng nói cho ngươi biết, ta có tài khoản ở trang web Bạch Tuộc Quái Vật!”