Chương 1319
Phương Pháp Trị Gốc (6)
Trần Nặc: "Mẹ kiếp!”
Mẹ kiếp, sơ suất!
"Cho nên, làm sao mà ngươi biết được ID của ta hả?" Lão Tưởng hít sâu một hơi: "Để ta ngẫm lại a… Hai năm nay, nhiệm vụ mà ta tiếp nhận ở thành Kim Lăng… cũng chỉ có hai lần kia!
Bảo vệ một người phụ nữ Hàn Quốc!
Sau đó… 100.000 đô la Mỹ biến thành đồng Việt Nam!
Để ta ngẫm lại thêm nữa…
A, còn vụ giết người rồi để ta hỗ trợ chôn xác.
Trần Nặc, là ngươi đúng không! !”
Buổi chiều hôm đó, lão đồng chí Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói, cầm gậy, đuổi theo Trần tiểu cẩu vòng quanh hai ngọn núi.
Kỳ thật vốn chỉ đuổi theo tới một ngọn núi.
Lão Tưởng đuổi theo thở hổn hển, ngồi trên một tảng đá thở phào nhẹ nhõm.
Trần Nặc nhìn không vừa ý, liền bước tới nói thêm vài lời tốt đẹp.
Cơn tức giận hơi nuốt xuống được một chút, Trần Nặc lại suy nghĩ một chút, cảm thấy, dứt khoát giải quyết hậu hoạn luôn trong một lần đi.
Liền bổ sung thêm hai câu.
"Lão Tưởng à, ta cảm thấy a, dù sao sau này chúng ta trở về Kim Lăng, hai nhà còn phải thường xuyên tiếp xúc, hiện tại có một số việc không nói rõ với ngươi, sau này nhắc lại sẽ lại khiến ngươi lần nữa tức giận, không bằng hiện tại…"
"Còn có chuyện gì nữa?"
"Ách… Trước đây ta có một ID trên trang web Bạch Tuột Quái Vật, gọi là… Kẻ Đốt Phá Trái Tim.
Quen tai không?”
Sắc mặt lão Tưởng cứng đờ: "…Quen!”
Trần Nặc thở dài: "… Vợ ta từng đánh ngươi vì ta lỡ xúc phạm cô ấy trên trang web.
Sau đó vợ ta đã bày ra một cái bẫy lừa gạt ta, sau đó thuận theo đó mò mẫm tìm ta để giết.
Kết quả, ngươi giúp ta ngăn cản trận đánh kia…"
Lão Tưởng thở hổn hển: "…"
Được rồi, vậy là, sau đó lại lần nữa đuổi theo tới ngọn núi thứ hai.
—— cũng nhờ Trần Nặc cẩn thận, không nói ra đoạn "Cha ta đột quỵ nằm trên giường".
Bằng không một già một trẻ lại rượt đuổi xa hơn nữa, đều sắp chạy đến ngoại ô thành Kim Lăng rồi.
Đêm đó.
"Ngươi nói, con đường tẩy gân phạt tủy này không thể thực hiện được?"
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, Trần Nặc nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên.
Lão Tưởng bên cạnh cũng là vẻ mặt trịnh trọng.
"Tại sao?" Thầy trò hai người đồng thời mở miệng.
Người phụ nữ trung niên yên lặng ngồi xuống, trợn trắng mắt suy nghĩ một lát —— kỳ thật hiện tại Trần Nặc cũng hiểu, kỳ thật vị sư tẩu này cũng chỉ là chịu thiệt thòi về diện mạo.
Thấy cô im lặng liền trợn trắng mắt, cho rằng người ta không lễ phép, kỳ thật chính là bởi vì trời sinh đôi mắt trắng nhiều đen ít.
"Kỳ thật ta đại khái hiểu được ý nghĩ của các ngươi.
Năm xưa cô ấy bị thương, tổn thương tâm mạch, nội tức xông não, mới có bệnh điên này.”
Trần Nặc mở to hai mắt, giơ tay lên hỏi: "Thật ra ta… Ta không phải luyện cổ võ, ta vẫn không hiểu lắm a… Làm tổn thương tâm mạch, như vậy nội tức hẳn là không đến được đầu óc a, làm sao có thể ứ đọng ở trong não đây?”
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, nhìn thoáng qua lão Tưởng: "Môn phái này của ngươi cũng là tu cổ võ, sao lại dạy đạo lý cho đồ đệ hời hợt như vậy, có thể cũng không hiểu?”
Lão Tưởng buồn bực trả lời: "Đừng hỏi ta, chút bản lĩnh của ta, không dạy được cho hắn. Đồ đệ như hắn có bản lĩnh lớn hơn ta nhiều, đối mặt với vợ của hắn cũng chỉ có thể bị đánh ngã.”
Thần sắc người phụ nữ trung niên bất động, ngữ khí rất cổ hủ: "Một người đối mặt đánh ngã ngươi, cũng không khó. Ngươi như vậy, một tay ta có thể đánh tám người. Có vẻ như vợ hắn có sức mạnh rất cao.”
Nói xong, quay đầu lại nhìn vào Trần Nặc: "Bản lĩnh của vợ ngươi cũng không kém, hôm khác giới thiệu ta biết một chút.”
Lão Tưởng: "…"
Các ngươi nói vậy mà cũng nói được à! !
Ý các ngươi trong cả cái phòng này thì ta chính là người yếu nhất sao?
Lão Tưởng hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, Trần Nặc vội vàng đi lên lôi kéo lão Tưởng: "Đừng tức giận đừng tức giận, dù sao cũng là người một nhà, là người một nhà.”
Phụ nữ trung niên quả nhiên vẫn không biết lễ phép…
"Kỳ thật dựa theo lý luận cổ võ của chúng ta, gân mạch cũng phân ra thành âm dương…" Lão Tưởng bất đắc dĩ chuyển đề tài, giải thích cho Trần Nặc.
Nói được nửa câu, nhìn bộ dạng ngây thơ của Trần Nặc, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
"Ta nói như vậy ngươi liền hiểu, ngươi đem bộ não của người, tưởng tượng như một hồ bơi.
Tâm mạch này, chính là một vòng tuần hoàn, gồm có hai ống.
Một ống dẫn nước vào, một ống dẫn nước ra…"
Ừm!
Trong lòng Trần Nặc tự nhủ chủ đề này ta quen thuộc!
Một hồ bơi, hai ống nước, một dẫn nước vào và một thoát nước ra.
Vậy lão Tưởng a, có phải còn có gà thỏ cùng lồng hay không?