Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1327 - Chương 1327 Saitoshi Saijo Thông Minh (4)

Chương 1327

Saitoshi Saijo Thông Minh (4)


"Đúng là hồ nháo a." Nolan không thèm để ý mà cười cười: "Nếu chuyện này thành công, ta còn dự định cũng mua lại New York Yankey rồi chơi thêm một lần như vậy.”


Satoshi Saijo nhíu mày suy nghĩ một chút: "Ngươi bỏ xuống một chuyện hồ nháo như vậy, tự mình chạy tới bắt ta…


Vậy nên, trong nhận thức của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta quan trọng hơn lại thú vị hơn Los Angeles Lakers đó?”


"Đương nhiên, ngươi thật sự rất thú vị."


Nolan thu hồi nụ cười, chậm rãi nói: "Bởi vì… Phương hướng mà ngươi vẫn luôn truy tìm, cũng không chỉ là tò mò về Bạch Tuộc Quái Vật… Thay vào đó, ngươi có mục tiêu rõ ràng, đang kiểm tra một điều!


Ngươi đang điều tra… Năm ngoái Bạch Tuộc Quái đã phát hành một nhiệm vụ cấp độ rất cao! Có đúng hay không?”


Satoshi Saijo không nói lời nào nữa.


"Nhiệm vụ kia, người truy tìm không chỉ có ngươi. Nhưng sự truy xét người khác, ta đều có thể biết được vì sao bọn họ truy tìm.


Tỷ như, bên phía châu Âu kia, hội tu sĩ sẽ truy xét, bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm tung tích của Vu Sư, lại tỷ như…


Được rồi, thứ này cũng không cần nói với ngươi.


Thế nhưng, người khác truy xét, là bởi vì bản thân bọn họ có quan hệ với người tham gia nhiệm vụ kia.


Nhưng còn ngươi thì sao?


Tiểu thư Satoshi Saijo.


Tôi đã kiểm tra căn cơ của ngươi, rồi ta lại suy ngẫm cẩn thận về những người tham gia nhiệm vụ đó.


Ta khá chắc chắn về một điều… Ngươi hẳn không có liên quan gì đến những người tham gia nhiệm vụ đó.


Vậy tại sao ngươi lại kiểm tra chuyện này?”


Satoshi Saijo vẫn không nói lời nào.


Nolan chậm rãi, đưa tay vào trong túi của mình, sau đó, lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Satoshi Saijo.


"Không trả lời, giữ im lặng… Nhưng ngươi không hoảng sợ.


Hình như trong lòng ngươi có hy vọng gì đó, có chỗ dựa nào đó.


Ngươi đang trông cậy vào cái này à?”


Satoshi Saijo cúi đầu nhìn, nhíu mày.


Đây rõ ràng là ghi chú được viết trong hiệu sách khi cô trốn thoát ở sân bay!


Trên đó là những dòng chữ xiêu vẹo của chính mình: "Ta đã bị bắt… Người tới tự xưng là Nolan.”


Ngoài ra còn có một chuỗi số điện thoại.


"Cách làm rất thông minh, trong lúc nguy cấp, năng lực bình tĩnh đối phó trong thời gian ngắn, phi thường xuất sắc.


Ta cũng đánh giá cao mặt này của ngươi.


Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi liền đưa ra các ứng đối như vậy, lấy tuổi tác của ngươi mà nói, thật sự là khó có được.”


Thần sắc của Nolan rất thong dong: "Có điều, ngươi cho rằng chúng ta dễ đối phó như vậy sao?


Ngươi cho rằng, lúc bắt giữ, ta sẽ không cẩn thận như vậy, bỏ qua những chuyện này sao? Trong quá trình ngươi trốn thoát, các hiệu sách mà đi ngang qua, cửa hàng tiện lợi, người của ta đều sẽ qua đó giải quyết hậu quả. Vì vậy, những thứ như vầy đã bị chúng ta tịch thu lại.


Đối với nhân viên bán hàng, chúng ta đã cho bọn họ nhiều tiền để giữ im lặng.”


Satoshi Saijo thở dài: "Được rồi, quả nhiên… Các ngươi vẫn khá là lợi hại.”


"Hiện tại thì sao, không còn chỗ dựa, không bằng ngoan ngoãn hợp tác đi." Nolan cười nói: "Chúng ta vừa nói chuyện, vừa uống coca, không phải rất tốt sao.”


Satoshi Saijo nâng mí mắt lên: "Như vậy ngươi không ngại dựa theo số điện thoại trên tờ giấy này gọi tới, không phải biết đồng bọn của ta là ai sao?”


Nolan để lại một chiếc điện thoại di động trên bàn: "Không, ta không muốn đánh rắn động cỏ… Hay, ngươi tự mình gọi tới đi!”


"Được."


"Biết nói như thế nào không?"


"Biết, không thể nói ta bị bắt, làm bộ mọi chuyện không có việc gì, sau đó thông qua nói chuyện, còn phải giúp ngươi bày ra một ít manh mối có giá trị đối với các ngươi. Không phải trong phim đều diễn như vậy sao.”


"Thông minh, gọi đi."


Satoshi Saijo không chút do dự, cầm lấy điện thoại, cố ý bày ra một góc độ để đối phương nhìn rõ, sau đó dựa theo số trên tờ giấy, một số một số ấn xuống…


Đô Đô… Đô Đô…


Điện thoại được kết nối.


Khóe miệng Nolan giật giật, bật cười.


Tuy nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, nụ cười trên khóe miệng của hắn cứng lại.


"Moshi moshi! Đây là Trung tâm Cảnh sát Tokyo! Chúng ta có thể giúp gì cho ngươi?”


Trong phòng, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, sắc mặt Satoshi Saijo bình tĩnh, lấy tay che điện thoại, thấp giọng nói: "Còn muốn ta nói cái gì nữa?"


Sắc mặt tươi cười trên mặt Nolan biến mất, giựt lấy điện thoại, trực tiếp cúp máy.


"Ngươi xem, ta chỉ là một cô nhóc bình thường nha, ta không có đồng bọn gì.


Bị người ta bắt cóc, trong tình thế cấp bách, để lại sô điện thoại cầu cứu cũng chỉ là báo cảnh sát.


Cho nên…"


Satoshi Saijo mở hai tay ra.


"Trần Nặc, xảy ra chuyện."


Trần Nặc cầm điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Nivel, Trần Nặc nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì, cậu chậm rãi nói.”


"Ta nhận được một cuộc gọi từ một người lạ, nói rằng đã nhặt được một tờ 100 đô la, kèm theo số điện thoại của ta và dòng chữ cầu cứu."


Dừng một chút, Nivel chậm rãi nói: "Đây là phương pháp mà ta và Satoshi Saijo ước định.


Bình thường trên người cô ấy sẽ mang theo vài tờ tiền như vậy, đã sớm chuẩn bị xong, trên tờ tiền viết số điện thoại của ta và cầu cứu.


Khi gặp nguy hiểm, bí mật ném những tờ tiền đó ra ngoài. Hy vọng ai đó sẽ nhặt nó lên, cho dù có người nuốt tiền rồi không chịu làm việc.


Nhưng xác suất sẽ luôn có được một hoặc hai người tốt bụng có thể giúp thực hiện cuộc gọi này.


Cho nên…"


"Ngươi đã hỏi đối phương, nhặt được tiền giấy ở đâu chưa?"


"Sân bay Tokyo Narita."


Chương 1327

Bình Luận (0)
Comment