Chương 1343
Trở Lại Nam Cực (2)
Trong giờ thứ 30 tính từ cuộc gọi với Bạch Tuộc, Trần Nặc bước vào quán bar.
Nơi đây mở cửa 24 giờ.
Lúc Trần Nặc đi vào, là mười một giờ đêm theo giờ địa phương.
Số khách còn ngồi trong quán bar chiếm cỡ chín phần —— đương nhiên, diện tích vốn cũng không lớn lắm.
Sau khi tạo hình thành một tráng hán trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, tóc đen, mắt đen, Trần Nặc mặc quần áo chống lạnh thật dày đi vào cửa quán bar, cảm nhận được hệ thống sưởi ấm trước mặt, tiện tay cởi áo khoác treo trên tường, liền đi về phía quầy bar.
"Bia."
Trần Nặc đặt một tờ tiền mới trên bàn.
Nhân viên pha chế đang đứng ở quầy bar nhìn hắn ta, sau khi nhận tiền, đặt bảy chai bia trên bàn.
"Không phải ngươi chỉ nên đưa ta sáu chai bia, sau đó trả ta mười đô la sao?"
"Xem ngươi là người mới tới, giảm giá bình thứ bảy." Nhân viên pha chế mỉm cười.
Trần Nặc cũng cười cười: "Làm sao ngươi biết…"
"Người nơi này ta đều biết, đều ở chỗ này." Nhân viên pha chế chỉ vào đầu mình.
Nhìn Trần Nặc mở nắp chai uống một ngụm rượu, nhân viên pha chế cười cười rồi bỏ đi.
Quán bar rất ồn ào, đối với cuộc sống phiêu lưu ở Nam Cực mà nói, thời điểm ban đêm thực sự hiếm có bất kỳ nơi nào để giải trí.
Phàm là người thích loại thể thao mạo hiểm này, có một người tính một người, đều là loại người thích sự kích thích không an phận trong cuộc sống.
Nếu không, ai mẹ nó lại ăn no rửng mở chạy tới loại địa phương này để chơi mạo hiểm chứ?
Tất cả đều là loại một lòng không an phận.
Bên trong một cái bàn bi-a, năm sáu người đang vây quanh, bên cạnh máy hát ở góc tường còn có người dùng sức vỗ, đại khái đã uống quá nhiều, bị nhân viên pha chế nghiêm mặt rống lên hai tiếng, tên say rượu kia mới xoay người lại cười hì hì khoát tay áo, ngoan ngoãn rời đi.
Bên cạnh quầy bar còn có hai người vừa nhìn đã biết là làm nghề mạo hiểm, đang vừa uống rượu vừa nói chuyện làm ăn gì đó, Trần Nặc nghe được nội dung nói chuyện của đối phương, toàn là thiết bị gì, cấp dưỡng linh tinh…
Kiên nhẫn chờ Trần Nặc uống xong một chai bia, nhân viên pha chế kia mới đi tới, đứng ở quầy bar cười tủm tỉm đánh giá Trần Nặc vài lần.
"Còn có gì cần ra sức sao? Ngươi là lần đầu tiên bạn đến Nam Cực?”
"Ừm, cũng không hẳn."
"Dù sao ta chưa từng gặp qua ngươi, dân ưa mạo hiểm dân gian đến Nam Cực mạo hiểm, cơ bản ta đều đã gặp qua. Ngoại trừ những đội khảo sát khoa học phía chính phủ không đến chỗ ta, trước và sau khi trở về, cơ bản những người khác đều thích tới chỗ này của ta uống vài chén, phát tiết một chút tinh lực dư thừa.”
Nhân viên pha chế nói chuyện tùy ý, sau đó cười nói: "Có cần gì, ngươi có thể cho ta biết."
"Ừm, cám ơn."
"Ta nói… Không chỉ rượu vang.”
Trần Nặc cũng cười: "Ví dụ như sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể tìm phụ nữ ở đây sao?”
Nói xong, hắn lại lắc đầu rồi nói: "Người nơi này, ngoài mấy nhà mạo hiểm ra, đừng nói phụ nữ, ngay cả chim cánh cụt cái cũng không nhìn thấy.”
"Muốn xem chim cánh cụt, ngươi có thể đi đến St. Andrews" nhân viên pha chế thuận miệng nói một địa điểm, sau đó tiếp tục, "Có điều ta nghĩ ngươi hẳn sẽ không hứng thú đến những vật nhỏ kia.
Về phần phụ nữ sao… Được rồi, khuôn mặt của ngươi khá được, dáng người cũng cường tráng.
Cảm thấy cô đơn trong chuyến hành trình, ta nghĩ chỉ cần miệng ngươi ngọt ngào một chút, hẳn sẽ có một nữ thám hiểm sẵn sàng giao lưu tình bạn với ngươi trên đường đi. Đêm nay khách nữ không nhiều lắm, có điều ngươi có thể đi tới bàn trong cùng xem thử, có mấy vị khách, vừa mới từ Nam Cực trở về, đang chúc mừng hoạt động mạo hiểm chấm dứt, đã uống suốt một đêm, bên trong có hai cô gái đều không tệ, nhất là cô gái tóc đỏ kia, ngươi có thể đi thử quyến rũ một chút. “
Nói xong, nhân viên pha chế nháy mắt một chút.
Trần Nặc lắc đầu: "Ta không hứng thú đến phụ nữ.”
"Ách… Nếu là đàn ông…"
Sắc mặt Trần Nặc nhất thời cứng đờ: "Không, ý ta là, tối nay ta không phải tới đây để tìm phụ nữ. Ngoài ra, ta không phải GAY.”
Được rồi, khác với suy nghĩ của nhiều người.
Rằng có lẽ mọi người trong giới phiêu lưu, ngoài trời, cực hạn, nguy hiểm, đều sẽ tràn đầy nội tiết tố nam …
Nhưng, trên thực tế… Trong giới phiêu lưu, nhóm GAY nhiều hơn ngươi nghĩ.
Giới mạo hiểm cực địa cũng vậy.
Kiếp trước Trần Nặc đã đọc được tin tức: Đội khảo sát khoa học Nam Cực của một quốc gia nào đó, bởi vì cuộc sống ở vùng cực quá khô khan tịch mịch, nên một năm đã tiêu tốn mấy ngàn bộ “áo mưa”.
Và tin tức mấu chốt lại là: Toàn đội khảo sát chỉ có nam.
Cho nên, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì đối với lời nói của người đàn ông pha chế.
“Có lẽ ta cần một chút thứ khác, nơi này của ngươi có thể an bài sao?”
"Thiết bị, cấp dưỡng, còn có hướng dẫn viên ưu tú, ở chỗ của ta đều có thể liên lạc. Tuy nhiên, nếu là một loại thiết bị lớn, có thể phải cần hẹn trước và thời gian chờ đợi." Nhân viên pha chế nhanh chóng cười nói: "Ngươi cần gì? Người dẫn đường… Nhìn cái bàn trong cùng mà ta vừa nói với ngươi.Vvừa rồi không phải ta đã nói, bọn họ là một đội mạo hiểm vừa từ Nam Cực trở về sao? Ngươi có thấy gã ria mép mặc áo len màu xám không?
Tên hắn ta là Charles, bên cạnh là trợ thủ của hắn ta, Eckert, một trong những hướng dẫn viên giỏi nhất mà ta biết.
Chuyên nghiệp xuất sắc, chi phí hợp lý, thái độ phục vụ cũng rất tốt.”