Chương 1344
Trở Lại Nam Cực (3)
Người pha chế cảm thấy phán đoán của mình hẳn sẽ không sai.
Gương mặt mới trước mắt này, khẳng định không phải là thành viên của đội khảo sát khoa học phía chính phủ.
Hẳn là một nhà thám hiểm tự do .
Vậy nên, đơn hàng môi giới này hẳn có thể thành công… Huống chi, đối tượng giới thiệu này cũng cực kỳ tốt.
Đối tượng giới thiệu của mình vừa hoàn thành một chuyến phiêu lưu thành công, lại đang ăn mừng. Có loại sơ yếu lý lịch nào có thể gây ấn tượng với khách hàng hơn so với một thực tế sống động đang bày ra trước mắt chứ?
Ngươi có nói nhiều lời hơn ví dụ như "người ta đã bao nhiêu lần mạo hiểm thành công", cũng không thể so sánh với việc để cho khách hàng tận mắt nhìn thấy người ta đang ăn mừng một chuyến phiêu lưu thành công.
Rất nhiều người trên thế giới này đều tin tưởng, loại chuyện thành công này, sẽ vẫn luôn kéo dài.
Mắt thấy tỷ lệ thành công của thương vụ này hẳn sẽ không thấp, nhân viên pha chế cho rằng phí giới thiệu này của mình hẳn sẽ chạy không thoát.
Thế nhưng, Trần Nặc lại chỉ uống một ngụm bia, không biết có thể hay không.
Được rồi, nhân viên pha chế cũng không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn.
Nhiều năm sự nghiệp đã tạo cho hắn một cái nhìn sâu sắc về các loại khách khác nhau.
Đặc biệt là khách châu Á, những người châu Á này đều tương đối lý trí, không bốc đồng, giỏi việc đàm phán giá cả và chi tiết.
Ánh mắt Trần Nặc tiếp tục quan sát quán bar không lớn này, bỗng nhiên, trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc.
Nhẹ nhàng đưa tay chỉ về một phía: "Bên kia…"
Hắn chỉ hướng về góc tây nam bên trong quán bar, một cái bàn nhỏ trong cùng.
Chỉ có một vị khách ngồi.
Đó là một người phụ nữ, áo len màu xám bao bọc vóc người nóng bỏng, tóc ngắn, hơi có chút xoăn.
Tuy rằng nằm sấp ở đó, tựa hồ đã có chút say rượu, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra, lại vừa vặn có thể làm cho Trần Nặc nhận ra.
Nhân viên pha chế vừa nhìn về phương hướng Trần Nặc chỉ liền nở nụ cười, lập tức lộ ra vẻ mặt "hiểu rõ", lại lắc đầu nói: "Người anh em, ta hiểu ý của ngươi.
Đó là Linda… Trẻ trung, xinh đẹp, dáng người đó… Cho dù là lão đầu tử cũng nhịn không được mà phát cuồng.
Nhưng ta khuyên ngươi vẫn không nên đi tìm phiền toái.”
"Ý ngươi là sao?"
"Tính tình của cô nàng này cũng không dễ trêu chọc… Hơn nữa… Thân thủ cũng rất lợi hại.
Ngươi không thấy lạ sao? Nơi này có nhiều đàn ông như vậy, nhưng không có một người đi qua tìm cô ấy bắt chuyện —— rõ ràng cô ấy lớn lên mê người như vậy, không phải sao?”
Nói xong, nhân viên pha chế thấp giọng nói: "Bởi vì phàm là người dám quấy rầy cô ta, đều sẽ bị cô ta bẻ gãy cánh tay.”
Trần Nặc cũng không chút biến sắc, lấy ra một tờ tiền từ trong túi đặt lên bàn: "Nói với ta chuyện của cô ấy.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua tờ tiền mười đô la trên bàn, không có gì kỳ lạ —— khách rượu xa lạ bị người phụ nữ tên Linda này hấp dẫn, tìm hắn hỏi thăm tin tức, kiếm loại tiền boa này, tựa hồ đối với hắn mà nói đã là chuyện thường thấy.
"Ta biết không nhiều lắm, cô ta không thích giao tiếp với mọi người.
Tất cả những gì ta biết là cô ta đến từ nước Mỹ… và rất giàu có.
Đã ở chỗ này hơn nửa năm, đi cực địa ba lần.
Charles, người mà ta vừa đề cập đến, hắn và trợ lý của hắn ta, Eckert, đã từng cung cấp dịch vụ dẫn đường cho cô.
Có điều lần hành động đó thất bại, nghe Charles nói, người phụ nữ kia là một kẻ điên, trong chuyến hành trình mạo hiểm lại không nghe lời hướng dẫn viên chỉ huy, thích rước họa vào thân… Có điều nể mặt tiền bạc, Charles dẫn cô đi tới địa cực hai lần.
Chỉ là lần thứ ba, đánh chết cũng không chịu đi.
Sau đó, người phụ nữ này đã tìm được một người bạn cũ khác của ta làm hướng dẫn viên, rồi đi đến đó lần thứ ba.
Sau lần đó, ngay cả người bạn cũ của ta cũng không muốn kiếm tiền của cô ta.
Thật ra ta cũng không rõ, nghe nói phụ nữ này đi tới cực địa cũng không phải là vì mạo hiểm, là vì tìm người. Là người thân hay bạn gì đó của cô, đã mất tích trong lúc mạo hiểm lúc trước, cô là vì tìm người.
Ai đó đang đặt cược rằng người mất tích chắc chắn là chồng hoặc người yêu của cô ấy hoặc một cái gì đó.
Ánh mắt Trần Nặc lập tức trầm xuống.
"Được, cám ơn."
Trần Nặc lập tức đứng dậy, chậm rãi đi tới.
"Ta khuyên ngươi đừng tự làm khổ mình." Nhân viên pha chế ở phía sau nhắc nhở một câu, sau đó bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm "Lại một người muốn tìm chết…"
Bên cạnh bàn rượu, Trần Nặc mới đi tới chỗ cách đối phương ba bước, người phụ nữ nằm sấp trên bàn đã không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói một câu: "Tránh đi.”
Trần Nặc không nói gì, chậm rãi đi tới trước mặt, ngồi đối diện người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, híp mắt, trong ánh mắt mang theo ba phần say rượu, nhưng hiển nhiên cũng không có thật sự uống say, phần lớn là loại lạnh lùng cùng địch ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: "Ta nói rồi, cút đi!”
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Selena… Là ta đây.”
Hắn dùng tiếng Trung Quốc.
Người phụ nữ sửng sốt.
"Nam Mỹ, rừng mưa nhiệt đới.
Trung Quốc, thành Kim Lăng.”
Trần Nặc nói một vài từ khóa.
Tròng mắt Selena lập tức trợn tròn, cẩn thận đánh giá Trần Nặc từ trên xuống dưới.
"Ngươi là… Trần?”
"Ừm."
Trần Nặc gật đầu.
Nhất thời trong ánh mắt Selena toát ra ánh sáng kỳ dị.
Dù sao thì… Lần trước Selena gặp Trần Nặc, vẫn là trong sông băng dưới lòng đất ở Nam Cực.
Cái gã này vẫn là bị đóng băng và niêm phong trong sông băng!
"Ngươi… Ra ngoài rồi sao?", Selena thốt lên.
A? Lời nói này có chút ý nghĩa.
Trần Nặc nghe ra một chút hương vị khác, có điều cũng không có suy nghĩ kỹ, mà chậm rãi nói: "Sao ngươi lại ở đây?”
"Vô nghĩa, đương nhiên là vì Varnel!
Còn ngươi thì sao? Ngươi vừa thoát khỏi khốn cảnh à? Hay là… Quay lại tìm Varnel?”
Trần Nặc nắm bắt được thông tin quan trọng.
Selena nói mình "thoát khỏi khốn cảnh".
Cùng với, tìm Varnel?
"Davarich, hắn ta?"
"Hắn ta mất tích! Mất tích hơn một năm!”
Trần Nặc: "…"
Dùng sức hít sâu một hơi, Trần Nặc nhìn trái phải, sau đó chậm rãi nói: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện… Ngươi… Có chỗ ở nào ở đây không?”
"Có."
"Đi."
Selena nhìn trái phải, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy.
Trần Nặc đi theo phía sau Selena đến cửa quán bar.
Nhân viên pha chế sau quầy bar, nhìn chằm chằm Trần Nặc và Selena cùng nhau rời đi, tròng mắt sắp trừng ra.
“… Cái này … Người phụ nữ này thích người châu Á sao?”