Chương 1361
Quá Cường Đại (1)
Một phút sau, đứng trên mặt đất lắc lắc thân thể, còn dùng sức vặn vẹo thắt lưng, Trần Nặc xác định thân thể của mình đã trở lại nguyên vẹn không chút tổn hại.
Thương thế thân thể đã khép lại hoàn toàn, Trần Nặc cũng không ngạc nhiên.
Trình độ khống chế của Chưởng Khống Giả có thể giúp cho thân thể của bản thân phân liệt đủ tế bào để chữa lành thân thể trong thời gian ngắn.
Nhưng mà, khiến cho Trần Nặc cảm thấy thần kỳ chính là, cái loại cảm giác suy yếu sau khi trọng thương này, bản thân không cảm thấy chút nào!
Đây không phải là trình độ mà Chưởng Khống Giả có thể làm được.
Chưởng Khống Giả có thể làm cho thương thế khép lại, nhưng sẽ không có cách nào để bổ sung huyết dịch bị mất trở về, cho nên dù thương thế có khép lại, nhưng thân thể suy yếu vẫn là chuyện không tránh khỏi.
Nhưng giờ phút này, bản thân chẳng qua chỉ nhìn thấy Sid khoát tay áo với mình, bản thân liền vui vẻ từ trên mặt đất đứng lên.
Chẳng những không có thương tích, thân thể hoàn hảo, tựa như đêm nay căn bản chưa từng đánh qua một trận chiến như vậy.
Không chỉ thương thế khép lại, tựa hồ sinh mệnh lực mất đi cũng được bổ sung lại một cách hoàn mỹ!
Nếu muốn chấm điểm, trạng thái hiện tại của thân thể mình có thể nói là MAX.
"Đây là năng lực gì? Ta có thể học được không?” Trần Nặc nhìn về phía Sid có chút cổ quái.
Năng lực này có chút nghịch thiên!
XX không ngã… Một đêm X lần…
Chảy nhiều máu như vậy đều có thể bổ sung trở về trong nháy mắt, như vậy… Chất lỏng khác có thể bổ sung đúng không?
Sid nhìn Trần Nặc có chút u oán: “Ngươi vẫn nên giải thích với ta, sao hôm nay ngươi lại chạy tới tìm hắn đi.”
Trần Nặc suy nghĩ một chút, đem mọi chuyện trước sau đơn giản kể lại một lần: “Nguyên nhân của mọi chuyện chính là, tổ chức Bạch Tuộc Quái Vật bắt một người bạn của ta, sau đó…"
Vài phút sau, Sid nghe xong, sờ sờ cằm, bỗng nhiên cười nói: “Hiểu rồi… Ngươi đã bị hắn gài bẫy.”
Trần Nặc nhíu mày.
Hắn chợt nhớ tới, vừa rồi trong nội dung nói chuyện của hai người Kami Souchirou và Sid có hai câu như vậy:
… Được rồi, là ta suy nghĩ quá đơn giản, tạo ra cục diện như vậy quả thật có chút quá ấu trĩ…
Tạo ra cục diện?
Trần Nặc cẩn thận suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Cho nên… Cái gọi là bản thể của Bạch Tuộc Quái Vật… Là nhược điểm của nó…"
"Cái này… Hẳn là một trò lừa bịp, có lẽ vậy.” Sid bình tĩnh trả lời.
"Lừa bịp? Là lừa ai cớ chứ?” Trần Nặc trước tiên loại trừ mình —— nếu Bạch Tuộc Quái Vật muốn đối phó mình, trực tiếp động thủ là được rồi, không cần thiết phải làm như vậy.
Mà trên thế giới này, đối thủ cần Bạch Tuộc Quái Vật đi lừa gạt, cũng chỉ có đồng loại của nó.
Trần Nặc nhìn Sid: “… Để lừa gạt ngươi sao?”
"Cũng chưa chắc là ta, có lẽ là hai tên khác. Tóm lại với cục diện này, mấy người chúng ta, mặc kệ nó có thể lừa được cái nào, đều coi như kết quả không tệ đi.”
Trần Nặc cẩn thận suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười khổ thở ra một hơi: “Ta nghĩ, có lẽ ta hiểu được.”
Nếu đây là một trò lừa bịp, vậy thì bắt đầu từ khi nào?
Trần Nặc nghĩ tới nghĩ lui, trò lừa bịp này, hẳn là từ lúc mình thông qua đường dây chuyên dụng nói chuyện với Bạch Tuộc Quái Vật, yêu cầu dùng một con bạch tuộc lớn bằng sân bóng để giao dịch, liền bắt đầu bị nó lừa gạt.
Bản thân Bạch Tuộc Quái Vật là hạt giống, như vậy, tin tức một con bạch tuộc khổng lồ như sân bóng này tiết lộ ra, đối phương nghĩ đến cái gì đầu tiên?
Thực ra suy nghĩ đầu tiên có thể là chính nó.
Nói cách khác, thời điểm hai người nói chuyện phiếm trong quán bar, Kami Souchirou nói, “Ngươi tới nơi này không phải để tìm bạch tuộc khổng lồ đó chứ?”
Loại lời này, bản thân chính là đang diễn.
Nếu không, vì sao Kami Souchirou lại chạy về Nam Cực chờ trước chứ?
Nó đã sớm đoán được điểm này, sau đó cố ý chạy về khu vực gần Nam Cực để chờ, sau đó, nhìn thấy được Trần Nặc, cùng với việc làm bộ như bí mật vị trí bản thể của mình bị tiết lộ, biểu hiện phản ứng rất mãnh liệt.
Mục đích?
Tất nhiên là muốn Trần Nặc tin tưởng, bản thể của nó có thể là mệnh môn hoặc là nhược điểm của nó.
Chuẩn xác mà nói, không phải muốn Trần Nặc tin tưởng, mà là muốn cho người sau lưng Trần Nặc tin tưởng.
Nó hẳn đã sớm đoán được Trần Nặc nhất định là người được chọn của hạt giống nào đó.
"Điều này rất dễ hiểu… Ngoài trừ chính nó ra, những người tìm kiếm bạch tuộc khổng lồ trên toàn thế giới nếu không phải là hạt giống, cũng là người chọn được của hạt giống.” Sid đã nói ra một mạch suy nghĩ dễ hiểu nhất.
Trần Nặc chậm rãi nói: “Cho nên nó thậm chí còn bày ra tư thế muốn chiến đấu với ta, cố ý dùng phương thức này để thể hiện sự khẩn trương của nó.
Để cho ta, hoặc là hạt giống phía sau ta tin tưởng, bản thể của nó, có lẽ thật sự là mệnh môn của nó?”
Dừng một chút, Trần Nặc mới bỗng nhiên thở dài: “Cho nên, nó nhìn ra ta là người được chọn, hơn nữa cũng biết, hạt giống sau lưng ta, nói cách khác chính là ngươi, nhất định sẽ xuất hiện?”