Chương 1365
Davarich (2)
"Như vậy có thể suy đoán thử. Trong căn cứ Nam Cực, hạt giống lừa gạt lão Chloe để chạy ra ngoài…
Tên này khẳng định không phải Sid, không phải Kami Souchirou, cũng không phải mèo xám.
Như vậy, nó hẳn là hạt giống thứ tư, cũng chính là cái tên được Sid cùng Kami Souchirou gọi là 'quỷ đáng ghét'.
Ngoài ra, nó có một thân phận khác là …
Hạt giống túc chủ đã biến Lộc Tế Tế thành người được chọn!”
Phán đoán thứ hai cũng không khó để đưa ra.
Lộc Tế Tế cũng là người được chọn.
Nhưng kẻ đã chọn cô ấy, không phải Sid, cũng không phải Bạch Tuộc.
Càng không phải là mèo xám.
Còn lại, cũng chỉ có thể là hạt giống thứ tư.
Cho nên, tình báo Trần Nặc có được hiện tại chính là:
Thân phận hạt giống thứ tư, chính là hạt giống lúc trước đã lừa gạt lão Chloe, từ Nam Cực chạy ra, ngoài ra, còn là vật chủ của người được chọn Nữ Hoàng Tinh Không.
Mà hạt giống thứ tư này, cho đến bây giờ đối với Trần Nặc mà nói, là một trong những hạt giống thần bí nhất.
Chưa bao giờ xuất hiện qua.
Nhìn chung, tạm thời mèo xám không có gì đe dọa, cái tên nhát gan này đã nhiều lần tuyên bố mình đã rút khỏi cuộc thi.
Mà ba hạt giống khác, bất kể là Sid, hay là Bạch Tuộc Quái Vật Kami Souchirou, hoặc là "người thứ tư" thần bí kia.
Những người này, nhìn chung trước mắt, đều đang trong trạng thái chờ đợi, cũng không có chủ động áp dụng biện pháp gì.
Ngoại trừ lần này, Bạch Tuộc Quái Vật Kami Souchirou —— đồng thời cũng là Trần Nặc tự mình chủ động tới cửa thăm dò, Kami Souchirou mới thuận nước đẩy thuyền, muốn đâm mình một cái.
Chuẩn xác mà nói, nhìn thấu ra được mình cũng là người được chọn, muốn thông qua mình, đâm hạt giống sau lưng mình.
Bên cạnh đó, có vẻ như tất cả họ đều không có cách tiếp cận phá hoại nào đối với thế giới hiện nay.
Tình báo nhận được không ít.
Trước mắt xem ra, đối với đám hạt giống này, có thể nói là đã gom đủ những mảnh ghép tình huống cơ bản của các bên, cục diện đại khái coi như được được rõ ràng hóa bước đầu.
Nhưng Trần Nặc vẫn nghĩ không ra một chuyện.
Tại sao Sid lại nói…
Bản thân mình đã tưởng tượng hắn quá mức cường đại?
Bạch Kình đứng trước gương, cẩn thận chải tóc mình, sau đó nhìn mình trong gương, khuôn mặt da thịt mềm mại như thiếu nữ, nhưng vẫn có chút không hài lòng nhíu nhíu mày.
Sau đó, tất cả mọi thứ trên bàn trang điểm đã bị cho vào thùng rác.
Xoay người đi lên sân thượng, nhìn người đàn ông trung niên dựa vào ghế dài phơi nắng, Bạch Kình hít sâu một hơi: "Ta… Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
"Cái gì?" Người đàn ông có khuôn mặt Lôi Điện Tướng Quân ôn hòa cười cười, buông tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Kình.
"Ngươi có cảm thấy, ta không đủ xinh đẹp hay không?"
Người đàn ông mỉm cười: "Tại sao đột nhiên hỏi loại câu hỏi này?"
Bạch Kình khẽ thở dài: "Thật ra ta luôn biết rõ, mình không đủ đẹp.”
Bạch Kình Nguyên lão đại nhân, Bạch Kình phu nhân bây giờ, quả thật không thể xem là mỹ nhân.
Cho dù đã từ ngoại hình của một lão bà khôi phục lại trạng thái trẻ tuổi, mấy ngày nay, cô càng ngày càng trẻ, giờ phút này cơ hồ đã khôi phục lại trạng thái giống như thiếu nữ da trắng chừng hai mươi tuổi.
Nhưng, cho dù đã trẻ lại mấy chục tuổi, cô vẫn không được tính là đại mỹ nhân gì.
Trên da có chút tàn nhang, chân tóc trên trán cũng hơi cao một chút, ót có vẻ rộng hơn một chút.
Vòng cung của xương gò má cũng không đủ mềm mại.
Nói tóm lại, Bạch Kình lúc này, chỉ đơn thuần xét từ ngoại hình, chỉ xem như là một cô nương da trắng trẻ trung đáng yêu.
Nhưng, cũng không tính là mỹ nữ.
Người đàn ông lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Ta không cảm thấy như vậy."
Bạch Kình thở dài, nhưng đôi mắt của cô rất nghiêm túc: "Ta biết ngươi đang an ủi ta.
Ta cũng biết…"
Bạch Kình mím môi: "Ngươi luôn thích những người phụ nữ xinh đẹp đó… Năm đó… Những người phụ nữ mà ngươi đã tiếp xúc, tất cả đều đẹp hơn ta.”
Người đàn ông hơi nhíu mày: "Tại sao… Đột nhiên lại hỏi câu hỏi này chứ?”
Bạch Kình chậm rãi nói, "Từ khi ngươi phái người đi truy bắt Nữ Hoàng Tinh Không, ta bắt đầu lo lắng.”
Dừng một chút, cô thấp giọng nói: "Tinh Không nữ hoàng vẫn luôn được những tên nhàm chán kia gọi là người phụ nữ đẹp nhất trong thế giới ngầm.”
Người đàn ông mỉm cười, đứng dậy và đi tới hai bước, đưa tay chạm vào tóc của Bạch Kình: "Vấn đề của ngươi, rất nhàm chán."
Bạch Kình trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nở nụ cười, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết mình làm sao, có lẽ là sau khi thân thể khôi phục tuổi trẻ, nội tiết tố biến hóa, làm cho tâm tình của ta có chút dao động đi. Ta sẽ không nói với ngươi về chủ đề nhàm chán này nữa.”
Người đàn ông cười cười, xoay người ngồi trở lại ghế dài, cuộn mình trên ghế dài như một ông già, phơi nắng, sau đó đột nhiên cười nói: "BOSS của ngươi, không phải nói muốn gặp ngươi sao? Các ngươi sắp xếp thời gian khi nào?”