Chương 1366
Davarich (3)
"Không biết, lúc hắn muốn gặp ta, tất nhiên sẽ triệu hoán ta qua đó. Nhưng có lẽ hắn ta đã đổi ý. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng ta nhận được tin tức.
Ta nghe nói gã ở New York đã làm việc rất tốt, gây sức ép rất nhiều chuyện.
Hiện tại đám hỗn đản Hội Nguyên Lão kia đã sắp bị diệt trừ gần hết, những kẻ còn lại đều đã cực kỳ thành thật.
Có lẽ… BOSS không cần ta nữa.”
Người đàn ông lắng nghe, khẽ thở dài: "Đây thực sự là một chuyện đáng tiếc."
"A?"
"Không có gì, vốn dĩ ta còn muốn có cơ hội gặp vị Bạch Tuộc Quái Vật thần bí lại cường đại này."
"Ngươi trở về từ khi nào vậy?"
Thời điểm sáng sớm, Fox đi vào nhà bếp và nhìn thấy Sid, hắn đang ngồi trên bàn ăn trứng chiên.
Sid ngẩng đầu lên nhìn Fox: "Trở về cũng khá lâu rồi… Ngươi có muốn ăn trứng không?”
"Không, ta muốn ăn kiêng, tối hôm qua ta phát hiện cân nặng của mình lại tăng lên."
"Không phải ngươi nói người có năng lực sẽ chuyển hóa nhanh, không sợ béo sao?" Sid mỉm cười.
Fox mím môi, mới thấp giọng nói: "Vũ hội kết thúc năm học sắp tới, ta lo lắng đến lúc đó sẽ không có ai mời ta…
Sid, năng lực của ngươi thần kỳ như vậy, ngươi có biện pháp gì có thể làm cho ta lập tức gầy đi không?”
"Có a."
Fox đôi mắt sáng lên: "Như vậy, ngươi giúp ta …"
"Từ hôm nay trở đi không được ăn đồ ngọt, mỗi ngày chạy nửa tiếng. Còn có…"
Không đợi Sid nói xong, Fox liền hậm hức bỏ đi, sau đó đi lấy một cái nĩa, ngồi ở bên cạnh Sid, không thèm để ý mà ăn trứng gà trên đĩa Sid.
Sid thở dài, dứt khoát đẩy đĩa đến trước mặt cô gái.
Lúc này Fox mới mặt mày hớn hở, cười tủm tỉm ăn từng ngụm.
Không biết làm thế nào, buổi sáng thấy Sid quả nhiên trở lại, tuy chỉ trong nhà bếp, nhưng tâm trạng của Fox thoáng cái đã tốt hơn rất nhiều.
Tên này, không có vô thanh vô tức liền biến mất.
"Hôm qua ngươi đi làm chuyện gì?"
"Đi gặp một người bạn cũ của ta."
Fox tò mò nói, "Người bạn cũ của ngươi… Có phải là người lợi hại như ngươi không?”
"Ừm… Thực ra, ngươi cũng có thể nói hắn không phải là con người.”
“…”
Được rồi, Fox liếc mắt một cái, lại cẩn thận hỏi: "Vậy… Ngươi cũng quay lại khá nhanh.”
"Bởi vì có một ten nhóc khó chơi, ta sợ hắn sẽ hỏi ta một ít vấn đề ta không muốn trả lời, cho nên liền bỏ chạy."
"Vấn đề gì a?"
"Ta đã nhốt một người bạn của hắn ta."
"Nhốt sao? Ngươi nhốt một người lại sao? Ngươi nhốt người ta ở đâu?"
Sid cười cười, sau đó cũng không trả lời, lại đưa tay chỉ lên phía đỉnh đầu.
"Nhà ta?! Ngươi đã nhốt ai đó trên gác mái nhà ta à?”
"Đừng ngốc nghếch, nếu như nhốt một người sống trưởng thành trong gác xép nhà ngươi lâu như vậy, ngươi sẽ không phát hiện sao?"
"Vậy…"
Sid vẫn cười cười, đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu, rồi lại bổ sung một câu: "Thực ra, ta không chỉ nhốt có một người.”
Đích… Đích… Đích…
"Houston! Hiện tại bắt đầu tiến hành bài tập bên ngoài khoang thuyền!"
"Mở thiết bị sinh tồn ra, Roger số 1 ra khỏi khoang thuyền…"
"Áp suất oxy bình thường, chỉ số sinh tồn bình thường… Này, người anh em, nhịp tim của ngươi hơi cao, đừng kích động như vậy.”
"Ta biết, Roger số 2, nhưng nếu ngươi là ta thì cũng sẽ rất khó giữ được bình tĩnh, dù sao nơi này cũng là…"
"Được rồi được rồi, Roger số 1, bảo trì tâm tính của ngươi, đừng quên, đây không phải là 'bước đầu tiên'."
Trên một mặt đất hoàn toàn u ám, hoang vu hơn cả sa mạc.
Không khí xung qunh u ám, tựa như mọi thứ đều ở trong hỗn độn, chỉ có địa phương xa xôi, quả cầu kia… Tinh cầu màu xanh lam.
Một thân ảnh mặc bộ đồ phi hành gia vũ trụ màu trắng bạc như thùng nước, chậm rãi nhảy xuống con tàu.
Ở trạng thái trọng lực thấp, nhẹ nhàng cất bước đi lại, thân thể chậm rãi nhảy lên lại hạ xuống, nhẹ nhàng phiêu phiêu.
Bởi vì đó là trạng thái chân không, không có âm thanh nào có thể được truyền đi.
"Roger 2, Roger 1 hạ cánh, hiện tại tiến vào khu vực số 0…"
Phi hành gia vừa nói chuyện, vừa chậm rãi thăm dò về phía trước…
"Roger số 1, bảo trì phương hướng của ngươi, chú ý đừng quá kích động."
"Nhận được, ta…"
5 phút…
10 phút…
Nửa tiếng sau…
Công việc của các phi hành gia về cơ bản đã gần kết thúc, mà giờ khắc này cũng đã đi bộ đến khoảng cách xa hơn sơ với con tàu.
Tại một tòa núi hình nhỏ hình vòng cung, vừa vặn tầm mắt bị ngọn núi này che khuất đi một điểm, không nhìn thấy được một địa phương…
Bỗng nhiên, trong tín hiệu liên lạc truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
"!!!!!!!!!!! F#ck"
Roger 2 trong con tàu gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình: "Roger 1! Roger 1! Có chuyện gì với ngươi vậy?!”
Rất nhanh, trong tín hiệu truyền thông truyền đến một mảnh tạp âm, xuất hiện thanh âm của Roger 1, chỉ là trong thanh âm mang theo một loại vô cùng hoang đường cùng hoảng sợ!