Chương 1368
Cầm Tù Trên Mặt Trăng (1)
Tại một phương viên tầm năm mét vuông bên dưới núi hình vòng cung, tựa hồ vách ngăn vô hình kia chẳng những thay đổi trọng lực, còn chế tạo ra không khí.
Càng quỷ dị hơn chính là, Varnel ở loại địa phương này, thực ra không có đồ bảo hộ không gian, chẳng khác nào toàn thân bại lộ trong không gian bên ngoài —— mà vũ trụ cũng không phải vô hại. Tất cả các loại tia vũ trụ, cũng như nhiệt độ thấp trong môi trường siêu chân không trong không gian vũ trụ, đủ để giết chết một con người.
Tuy nhiên, bộ dáng của Varnel lại là nhảy nhót tưng bùng.
Vị phi hành gia hiển nhiên bị dọa cho kinh hãi, cảnh tượng trước mắt này, có thể nói là ma huyễn.
Đi ngược lại với tất cả các lý thuyết khoa học mà phi hành gia ưu tú của NASA đã học được từ nhỏ đến lớn!
Mà ngay khi hắn sắp hoàn toàn sụp đổ, một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn, vừa vặn đứng ở giữa vị phi hành gia tiên sinh đáng thương này cùng Varnel.
Sid đưa tay vỗ vỗ trên người của phi hành gia như không có việc gì, sau đó nhẹ nhàng nói một câu.
"Không có gì xảy ra, ngươi cái gì cũng không thấy, mọi thứ đều bình thường."
Cùng lúc đó, người bạn đồng hành trong còn tàu vũ trụ cũng nghe thấy được câu nói tương tự từ thiết bị liên lạc.
Vài giây sau, phi hành gia quay lại với khuôn mặt bình tĩnh, rời khỏi khu vực ngọn núi hình vòng, sau đó trở về một cách bình tĩnh.
Sid thở dài, quay đầu nhìn Varnel.
"Ngươi nói xem, ta có cần phải lần nữa tìm một chỗ để nhốt ngươi hay không?"
Varnel mở to hai mắt, hung hăng khoa tay múa chân với Sid một chút.
"Đúng rồi, thực ra người bạn của ngươi vẫn luôn tìm ngươi. Là một người phụ nữ… Còn có Trần Nặc kia.”
Varnel im lặng, im lặng được một lúc thì hắn ta mở miệng: "Ngươi buông tha cho họ, đừng làm tổn thương bạn bè của ta."
“… Ta cũng không có ý định làm thế.”
Varnel thở phào nhẹ nhõm, sau đó lắc đầu nói: "Ngươi còn định nhốt ta đến khi nào?"
"Không biết." Sid nhẹ nhàng nói một câu như vậy, sau đó ngẩng đầu nhìn sâu trong vũ trụ hư vô, ánh mắt có chút phức tạp, một lát sau, hắn mới cười nói: "Sao ngươi không hỏi ta, vì sao ta lại bắt ngươi nhốt ở chỗ này?”
"Ta đã hỏi ít nhất một trăm lần! Nếu ngươi muốn nói với ta, ngươi cũng nói từ lâu rồi.”
Varnel lắc đầu.
Mặc dù tính tình bưu hãn, nhưng thân là thành viên của tổ chức Tàu Noah, đồng thời còn từng làm người phụ trách tổ hành động thực địa Bạch Tuộc Quái Vật, Varnel cũng không phải là một kẻ ngốc.
Thực ra, hắn còn là một người đàn ông rất thông minh.
Chỉ có điều, đối mặt với người trước mắt này, tựa hồ dù có nhiều chủ ý hơn nữa cũng vô dụng, chênh lệch lực lượng của hai bên thật sự quá xa.
"Cũng không phải bởi vì việc ta dẫn người xông vào thế giới di tích của ngươi, đối phó ngươi trong rừng mưa nhiệt đới lúc trước đó chứ? Ngươi trả thù ta vì chuyện này sao?” Varnel nhìn như bất đắc dĩ chửi bới: "Nếu như ngươi là bởi vì chuyện kia mà ghi hận ta, hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết ta đi.”
Nói đến đây, Varnel lại lắc đầu nói: "Lúc ngươi tìm được ta, ta đã gần như sắp chết rồi… Ngươi thực sự đã cứu mạng ta, ta biết rõ chuyện này.
Nhưng điều mà ta không biết là… Loại người có thực lực thấp kém như ta mà nói, đối với ngươi, có thể có giá trị gì chứ.”
Đúng vậy, thực lực thấp kém.
Đây là nhận thức rất rõ ràng của Varnel đối với bản thân —— ở trước mặt cậu bé trước mắt này, Varnel cảm thấy chút năng lực này của mình, đừng nói là đối thủ của người ta, cho dù là giá trị để cho người ta lợi dụng cũng chưa chắc có.
Nhưng… Tại sao?
Vì Tàu Noah sao?
Hay vì muốn khám phá bí mật của Bạch Tuộc Quái Vật?
Một năm nay, thực ra Varnel đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng mặc cho hắn cân nhắc như thế nào, Sid lại vẫn luôn không nói một chữ với hắn.
Cứ như vậy, vẫn luôn, bị nhốt ở chỗ này một năm ròng rã!
"A, đúng rồi, đây là bữa tối hôm nay."
Sid bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, tiện tay vung lên, một món đồ liền rơi vào trong tay của Varnel.
Một tấm giấy bạc bọc cái gì đó bên trong.
Varnel xé ra, bên trong là một khối thịt nướng lớn, còn có bánh mì, hiển nhiên là vừa mới làm xong không bao lâu.
"Ừm, thịt nướng hơi cháy, lúc nấu lại đang xem TV, cho nên không khống chế tốt lửa." Sid thuận miệng nói: "Còn có nước, hẳn là còn lại không ít a?”
Varnel quay đầu nhìn phía sau, dưới tảng đá, là một rương nước uống, bất đắc dĩ thở dài nói: "Còn có một nửa, còn có thể uống hai ba ngày.”
"Ừm, vậy qua hai ngày nữa ta sẽ đến thăm ngươi."
Varnel gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nói thêm gì, cũng đều vô dụng.
Bị nhốt ở nơi quỷ quái này trong một năm.
Tên nhóc thần bí này cứ hai hoặc ba ngày là xuất hiện một lần để cung cấp cho mình một ít thức ăn và đồ uống.