Chương 1369
Cầm Tù Trên Mặt Trăng (2)
Lúc trước Varnel phát hiện mình cư nhiên bị nhốt trên mặt trăng, tâm tình cũng bị vây trong sự sụp đổ!
Loại bản lĩnh thần kỳ này, có thể tạo ra một khối không gian ở trên mặt trăng, ngăn cách nhiệt độ siêu thấp, ngăn cách siêu chân không. Còn có thể để cho người ta sống sót ở bên trong.
Loại bản lĩnh này, Varnel không phải kẻ ngốc —— hắn hiểu rất rõ, cho dù có là Chưởng Khống Giả cũng tuyệt đối không làm được.
Đừng nói là không tạo ra được loại không gian này, coi như là Chưởng Khống Giả trên địa cầu, có thể dùng thân chạy tới mặt trăng, có ai làm được sao?
Không có bất cứ một người nào!
Một số Chưởng Khống Giả có thể bay, nhưng có thể bay ra ngoài không gian, cũng chưa từng nghe nói qua có một người.
"A, đúng rồi, còn có một chuyện, ngươi suy nghĩ một chút."
Sid dường như muốn đi, nhưng trước khi đi, lại tựa như bỗng nhiên nhớ tới, cười nói: "Ta có một ý nghĩ, ngươi cũng suy nghĩ thử, lần sau ta đến, ngươi có thể nói cho ta biết kết quả mà ngươi nghĩ được.”
“… Ngươi nói đi.”
"Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi."
Varnel: "???”
“Chính là tổ chức Tàu Noah của các ngươi, thủ lĩnh của các ngươi, là gọi là Thuyền Trưởng đúng không? Ta muốn gặp người đàn ông này.”
Varnel không nói gì, trong lòng nhanh chóng cân nhắc và suy tư.
"Hiện tại ngươi không cần trả lời ta, hơn nữa cũng đã nói xong, cho dù ngươi cự tuyệt ta, ta cũng sẽ không giết ngươi.
Có điều, chuyện này, hẳn không có chỗ xấu đối với các ngươi, thậm chí còn có thể có chút chỗ tốt.
Trong ngắn hạn, ngươi có thể xem xét chuyện này.”
Varnel lắc đầu, "Ta không cần suy nghĩ, bây giờ ta có thể cho ngươi biết."
Sid mỉm cười.
Varnel nói, "Bộ mặt thật của Thuyền Trưởng, ta thực sự chưa thấy qua bao giờ. Tổ chức của chúng ta tồn tại dưới hình thức bí mật. Online và Offline đều là liên hệ một chiều, ta chỉ có thể liên lạc với người cấp trên trực tiếp của ta, về phần cao tầng thật sự, ta thực ra cũng chưa từng thấy qua…
Nếu là Thuyền Trưởng mà nói, ta không cách nào sắp xếp cho ngươi gặp hắn.”
"Ý của ngươi là…"
"Nếu như ngươi đồng ý để ta liên lạc với thế giới bên ngoài, ta có thể truyền đạt yêu cầu của ngươi lên, nhưng mà, được hay không, ta không thể cam đoan."
Sid mỉm cười, "Được rồi."
Trong lòng Varnel khẽ động…
Dễ dàng như vậy liền đồng ý? Kết nối bản thân với thế giới bên ngoài?
"Ngươi cần liên lạc như thế nào? Là dùng email sao? Hay điện thoại? Hoặc điện thoại vệ tinh? Ngươi cần thiết bị nào?”
Varnel ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn bốn phía, dùng sức nuốt nước bọt: "Nơi này…Coi như ngươi gọi điện thoại đi… Ngươi kết nối được sao?”
Đây là mặt trăng!
Sid cười tủm tỉm nhìn Varnel không nói lời nào.
Trong nháy mắt, trong lòng Varnel bỗng nhiên hiện lên một tia minh ngộ!
Hắn mở to mắt nhìn Sid: "Ta… Nơi này không phải là mặt trăng đúng ư!”
"Đương nhiên là mặt trăng."
"Không, ý ta là, xung quanh là mặt trăng! Nhưng một chút không gian dưới chân chúng ta, trên thực tế, không phải là mặt trăng!
Ngươi đang sử dụng một loại năng lực đặc biệt, cắt một không gian từ trái đất, di chuyển tới đây?!
Cho nên, tuy rằng ta đứng ở chỗ này, nhưng trong vòng năm mét vuông dưới chân ta, thực ra tương đương với còn ở trên địa cầu!”
Cắt rồi dán không gian sao?
Trong nháy mắt Varnel đã hiểu được điểm này.
"Còn không tính là rất ngu xuẩn."
Sid thở dài: "Có điều, những người khác hiểu nhanh hơn ngươi một chút."
Varnel cau mày: "Những người khác?"
"Đúng vậy, có hai tên cũng bị ta bắt về, hiểu rõ sớm hơn so với ngươi."
Varnel mở to mắt: "Ngươi còn bắt người khác à?”
Bỗng nhiên, hắn bbiến sắc nói: "Không phải ngươi bắt Trần Nặc đó…"
"Không phải hắn."
"Vậy là…" Varnel đột nhiên thay đổi câu hỏi: "Hai người khác cũng bị ngươi nhốt ở đây?"
Sid mỉm cười nói: "Cũng ở đây, ngươi nhìn về phía trước, đại khái 100 km, còn có một ngọn núi hình vòng, ở mặt sau của núi.”
Varnel suy nghĩ một chút, không hỏi nữa: "Ta cần một thiết bị có thể gửi thư, điện thoại có thể kết nối internet, máy tính hoặc một thứ gì đó."
"Không thành vấn đề, lần sau khi ta tới đây sẽ mang đến cho ngươi."
Sid nói xong, sau đó biến mất tại chỗ.
Varnel mắt thấy cậu bé đã biến mất, biểu tình trên mặt mới từng chút từng chút trở lại lạnh lùng.
Hắn nhìn chằm chằm phía trước nhìn…
Cách đó 100 km, một ngọn núi hình vòng khác?
Còn nhốt hai người?
Tên này có thể nhốt con người lên mặt trăng…
Không, không!
Varnel đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quan trọng hơn.
Tại sao lại nhốt con người lên mặt trăng?
Với bản lĩnh của hắn, có nhốt ở nơi nào, mình cũng chạy không thoát.
Tại sao phải lên mặt trăng chứ?
Trừ phi là…
Sợ bị phát hiện sao?
Như vậy, lại là loại tồn tại gì, mà có thể khiến một tên đáng sợ như vậy kiêng kỵ?
…