Chương 1372
Không Thể Che Giấu (1)
Giữa trưa, Âu Tú Hoa đi làm ca sáng trở về, Hầu Trường Vĩ một đường đưa đến cửa tiểu khu, Âu Tú Hoa miễn cưỡng từ chối vài câu, lúc này mới đuổi Hầu Trường Vĩ đi.
Suy nghĩ một chút, lại không có vào tiểu khu, mà lại quay đầu dọc theo đường phố đi về phía nam, hướng về phía chợ nông sản.
Sở dĩ đuổi Hầu Trường Vĩ đi, cũng là không muốn hắn quá mức chủ động, nếu để cho hắn biết mình còn muốn mua đồ ăn mà nói, sợ lại đi theo một đường.
Âu Tú Hoa đã nhận ra, hàng xóm dưới lầu, còn có bà chủ của cửa hàng tiểu khu, thời điểm ngẫu nhiên gặp được mình, đều sẽ trêu chọc hai câu về chuyện này.
Tuy hành động này cũng không có ác ý gì, thậm chí hơn phân nửa còn mang theo vài phần thiện ý trêu chọc, nhưng lại làm cho Âu Tú Hoa có chút không được tự nhiên.
Nói thẳng ra, cô còn chưa vượt qua được vết thương trong lòng mình.
Lựa một nắm rau hẹ, lại cắt hai cân thịt bò, nghĩ đến bữa tối hôm nay, một quả trứng gà xào với hẹ, lại làm một món thịt bò kho tàu, có mặn có chay đủ cả, tủ lạnh trong nhà còn có hai quả cà chua, đến lúc đó đánh một quả trứng gà, làm canh trứng cà chua cũng ổn.
Mua đầy đủ thức ăn, đi đến một cửa hàng trái cây ở cửa chợ, thấy có dưa hấu —— Hiện tại đã là tháng mười hai, mấy thứ này đều là trái cây trái mùa, giá bán không rẻ.
Nhưng nghĩ tới con gái Tiểu Diệp Tử sẽ rất vui nếu ăn được, Âu Tú Hoa tính toán mua về nửa trái.
Vừa mới đi vào cửa hàng trái cây, bỗng nhiên Âu Tú Hoa liền sửng sốt.
Dựa vào lương tâm mà nói, thực ra thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt cyar Âu Tú Hoa cũng không phải là hai người đứng trước mặt.
Mà là…
Con mèo trên mặt đất.
Con mèo xám do nhà mình nuôi, ngày thường thấy đầu không thấy đuôi, một ngày cũng nhìn tới được mấy lần, chỉ biết súc sinh này thích chạy đến sân thượng trên nóc nhà phơi nắng.
Chẳng qua, giờ phút này nhìn thấy mèo nhà mình nuôi ở chợ nông sản cách nhà mấy trăm mét —— chuyện này không thể không nói là có chút cổ quái đi.
Huống chi, rõ ràng là mèo nhà mình nuôi, giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân người khác, bộ dáng lười biếng, còn duỗi đầu, lấy cổ cọ vào ống quần người khác.
Âu Tú Hoa vừa nhìn liền ngây dại.
Giương mắt nhìn lên trên, lúc này mới thấy rõ hai người đang đứng trong cửa hàng hoa quả —— ừm, chuẩn xác mà nói, thực ra là ba người mới đúng.
Hai lớn một nhỏ.
Một tiểu nha trắng trẻo đáng yêu đang đứng ở đó, Âu Tú Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra, là người ở đối diện nhà mình, bình thường mình đã gặp qua tiểu nha đầu này vài lần, tuổi còn nhỏ, cũng rất lễ phép với mọi người. Chỉ là chưa từng gặp được người lớn trong nhà lộ diện, ngày thường chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương ra ra vào vào.
Chỉ tiếc, một đứa trẻ khỏe mạnh, tuổi còn bé lại học nhuộm tóc, nhuộm một đầu trắng.
Bên cạnh cô bé tóc bạc, có một cô nương lớn tuổi hơn một chút.
Liếc mắt một cái nhìn qua, Âu Tú Hoa liền sửng sốt.
Cô gái này, cho dù là lấy ánh mắt của Âu Tú Hoa để nhìn, cũng thật sự quá đẹp mắt khiến cho người ta có chút không dời mắt đi được.
Khi còn trẻ, Âu Tú Hoa chính là một đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa, ở trong đại viện nhà máy, từ khi trưởng thành, phía sau mông đều có một đám tiểu tử theo đuổi.
Nhưng ngay cả như thế, vị trước mắt này, liếc mắt một cái, Âu Tú Hoa liền cảm thấy, cho dù là mình khi còn trẻ, cũng không thể so sánh được.
Cô gái này, vẻ đẹp tà dị! Lại quyến rũ mê hoặc!
Một mái tóc dài như rong biển, tùy tiện buộc lên, ăn mặc lại bình thường, quần jean rộng, áo khoác cũ rộng rãi, một đôi giày thể thao, rõ ràng cách ăn mặc vô cùng tùy ý, nhưng đặt trên người cô gái này, nhìn thế nào cũng cảm thấy được một cỗ kiều mị.
Mười phần tà môn!
Mắt thấy Âu Tú Hoa, Ngư Nãi Đường cũng có chút sửng sốt, sau đó tròng mắt vừa chuyển, liền chủ động đi lên một bước, miệng giống như bôi mật ong gọi người: "Chào dì ạ.”
"Ừm, ừm, chào cháu." Lúc này Âu Tú Hoa mới hoảng hốt thu hồi ánh mắt đánh giá Lộc Tế Tế.
Ngư Nãi Đường cười nói: "Đây là chị của ta.”
"A, chị, chị sao." Âu Tú Hoa nhíu mày.
Trong lòng Ngư Nãi Đường còn ôm một đứa con nhỏ.
Ngoại trừ ôm đứa bé, trong tay Ngư Nãi Đường còn mang theo một cái túi, Âu Tú Hoa là loại phụ nữ quen thuộc việc nhà, nhìn lướt qua liền nhận ra, là đang mua thức ăn, có một nắm rau xanh, còn có một con cá.
Cái này… Khiến cho Âu Tú Hoa có chút nhíu mày.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một cô gái lớn chừng này, khuôn mặt lạnh lùng, buông tay thảnh thơi đứng ở đó, trong tay trống rỗng.
Lại mặc kệ cho em gái nhà mình vừa ôm em bé vừa mua đồ ăn?
Là nhà nào dạy ra được a!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, vài phần cảm giác kinh diễm mới vừa rồi sinh ra đối với Lộc Tế Tế, nhất thời liền giảm xuống.
Âu Tú Hoa híp mắt, lại nhìn Lộc Tế Tế, phát hiện Lộc Tế Tế lại không có ý đi lên chào hỏi.
Cô gái này, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa quả bày trên kệ, đang nhìn từng hàng, tựa hồ hồn nhiên không nhận ra quá trình chào hỏi của tiểu nha đầu cùng Âu Tú Hoa.
Không biết thông cảm cho em gái nhỏ thì thôi, hình như còn không có lễ phép gì —— đây là một chút ấn tượng trong lòng Âu Tú Hoa.
Có điều, chuyện nhà người khác, Âu Tú Hoa cũng sẽ không tiện nhiều lời, trên mặt cũng sẽ không lộ ra, gật gật đầu với Ngư Nãi Đường, sau đó lại chỉ vào mèo xám trên mặt đất: "Cái này…"
Ý của cô là: Con mèo nhà ta, thế nào lại chạy tới chỗ các ngươi a?
Đây chắc chắn là một câu hỏi.