Chương 1373
Không Thể Che Giấu (2)
Nếu là ở nhà, phòng phía đối ciện, loại phòng đơn vị này sao, ban công đều là song song, loại súc sinh như mèo sẽ bò khắp nơi, chạy đến nhà hàng xóm, cũng không kỳ quái.
Nhưng nơi này không phải là nhà ở, mà là chợ nông sản ngoài một dặm.
Mèo nhà mình lại xuất hiện ở chỗ này, như vậy khẳng định là bị người ta mang ra.
Công bằng mà nói, không phải Âu Tú Hoa nhỏ mọn, nhưng đổi lại là một người nào, cũng sẽ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Mèo nhà ta, ngươi ôm đi chơi xa như vậy, hơn nữa cũng không nói với chủ nhân một tiếng, chuyện này dù có là ở đâu cũng không thích hợp đi?
Ngư Nãi Đường là người như thế nào? Đó là tiểu nhân tinh trong nhân tinh a, liếc mắt một cái đã biết tâm tư Âu Tú Hoa, vội vàng cười nói: "Dì, ta và chị đi ra ngoài mua đồ ăn, đi xuống dưới lầu, mèo nhà ngươi vẫn cứ đi theo, đại khái chắc vì lúc trước ta đã cho nó ăn hai lần, quen thuộc với ta, nên vẫn đi theo, thấy ban ngày trong nhà dì cũng không có người, liền muốn ôm nó tới đây trước, chờ mua đồ ăn xong mới ôm về cho dì.”
Âu Tú Hoa vừa nghe, trong lòng liền bình thản, gật đầu cười nói: "A, ra là như vậy, không có việc gì, ngươi thích thì cứ ôm chơi, có điều cẩn thận bị mèo cào.”
Thực ra Âu Tú Hoa vẫn rất thích tiểu cô gái này, lớn lên xinh đẹp, miệng cũng ngọt ngào, trong mắt còn lộ ra một cỗ thông minh —— chính là loại trẻ em mà người lớn thích nhất.
Ai, nếu không nhuộm tóc thì tốt rồi.
Nói chuyện phiếm hai câu, Âu Tú Hoa tự mình mua nửa quả dưa hấu, trả tiền, sau đó liền nhìn Ngư Nãi Đường mua hai cân táo, xách trong tay: "Dì, chúng ta cùng nhau trở về đi?”
"Ừm." Âu Tú Hoa gật gật đầu, trộm mắt liếc mắt nhìn Lộc Tế Tế bên cạnh.
Lại phát hiện bộ dáng thất thần của cô gái này, hai tay trống rỗng, không có chút ý định giúp em gái mình cầm đồ.
Liền thấy trong ngực Ngư Nãi Đường ôm đứa bé, một tay xách đồ ăn, một tay xách táo, thực ra thân thể nho nhỏ, thoạt nhìn bộ dáng này, liền có chút chật vật.
Âu Tú Hoa nhíu nhíu mày, giả vờ đi qua nhìn đứa bé trong ngực Ngư Nãi Đường, cũng trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Thực ra lúc trước khi lên xuống cầu thang ở tiểu khu, cũng đã gặp qua một hai lần. Đứa bé này, lúc trước Âu Tú Hoa liếc mắt một cái liền rất thích, phấn phấn nộn nộn, không khóc không nháo đặc biệt đáng yêu.
Mấu chốt nhất chính là, giữa mặt mày, luôn có một cỗ cảm giác thân cận khiến cho Âu Tú Hoa cũng không nói rõ ràng.
"Em gái của ngươi ngược lại thật ngoan, không khóc không nháo." Âu Tú Hoa đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt đứa nhỏ một chút, sau đó lại nghiêm túc nói với Ngư Nãi Đường: "Tháng mười hai, thời tiết cũng bắt đầu lạnh, bình thường vẫn nên ít dẫn đứa nhỏ đi dạo, đứa bé còn nhỏ, dễ dàng bị gió lạnh khiến cho ho khan.”
Ngư Nãi Đường cười cười, thuận miệng ứng phó hai câu cho qua, rồi cùng Âu Tú Hoa cùng nhau ra cửa.
Âu Tú Hoa liền nhìn, người chị của Ngư Nãi Đường kia, đi theo phía sau, hai tay trống rỗng, thảnh thơi tản bộ, thần sắc lạnh lùng, cũng không nói chuyện, cũng không quan tâm ai, sắc mặt lãnh đạm đi theo phía sau.
Có chút bất lịch sự.
Âu Tú Hoa âm thầm nhíu mày, càng khiến cho cô có chút không biết nói gì chính là, con mèo xám nhà mình nuôi, cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau gót chân cô gái này, một bộ nhắm mắt theo đuôi, rất thành thật!
Cái này không thể nhin được!
Con mèo này, ngày thường ở nhà, mình cũng không thể ôm được một chút, cũng không chịu thân cận với mình, cũng chỉ có lúc Tiểu Diệp Tử ở nhà mới có thể sờ nó vài cái.
Lại không nghĩ tới, cư nhiên lại nịnh bợ người người ngoài như vậy!
Là một súc sinh ăn cây táo rào cây sung.
Tuy trong lòng của Âu Tú Hoa không thoải mái, nhưng mặt mũi cũng không lộ ra, chỉ yên lặng đi tới.
Vừa đi tới ven đường bên ngoài chợ, Lộc Tế Tế ở phía sau bỗng nhiên đứng không vững.
Ngư Nãi Đường quay đầu lại nhìn sư phụ của mình, ném qua một ánh mắt nghi hoặc.
Sắc mặt Lộc Tế Tế lạnh lùng, lại đưa tay chỉ một cái, trong miệng rốt cục nói hai chữ: "Cái kia.”
Âu Tú Hoa nghe xong, thanh âm cô gái này còn rất dễ nghe, chỉ là giọng điệu nói chuyện có chút lạnh lùng, thậm chí có chút cảm giác quái lạ.
Theo hướng ngón tay của Lộc Tế Tế, lại nhìn thấy bên kia đường có một người bán khoai lang nướng, mùi thơm bay tới.
Ngư Nãi Đường sửng sốt, lại thấy Lộc Tế Tế vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, trong lòng nhất thời vui vẻ!
Đây là lần đầu tiên sư phụ chủ động đưa ra yêu cầu về đồ ăn? Hơn nữa còn là món nấu chín a!
Ngư Nãi Đường lập tức cười hì hì nói: "Khoai lang nướng sao? Ngươi chờ, ta sẽ đi mua.”
Nói xong, tiểu nha đầu vội vàng chạy qua đường.
Lộc Tế Tế buông hai tay xuống, bước chân cũng không di chuyển.
Tràng diện này, khiến cho Âu Tú Hoa nhìn, trong lòng có thêm một ấn tượng "Người chị độc ác ép buộc em gái nhỏ làm việc."
Đáng tiếc a, cô gái này sinh ra rất đẹp, nhưng tính tình lại không lương thiện a.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Âu Tú Hoa nhìn cô gái này, chuyển hướng về phía mình, trên gương mặt xinh đẹp kia, lông mày nhướng một chút.