Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1386 - Chương 1386 Mèo Ngắm Trời Sao (1)

Chương 1386

Mèo Ngắm Trời Sao (1)


Lúc Trần Nặc tìm được mèo xám, tựa hồ con mèo này đã sớm có giác ngộ chạy không thoát, cư nhiên cứ bình tĩnh thong dong chờ đợi Trần Nặc đến.


Chỉ là gã này… Nằm sấp trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, khiến Trần Nặc nhịn không được nở nụ cười.


"Ngươi là mèo a, cũng không phải chó, chẳng lẽ còn muốn tru mấy tiếng với mặt trăng sao?"


Mèo xám quay đầu nhìn Trần Nặc một cái, sau đó liếm liếm móng vuốt, rồi lại quay đầu nhìn mặt trăng.


Trần Nặc chắp hai tay đi qua: "Mặt trăng có gì đẹp."


Con mèo xám cư nhiên lộ ra một tia kỳ lạ trong ánh mắt: "Đương nhiên đẹp rồi —— ngươi không hiểu."


Trần Nặc đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên trán mèo xám.


Cũng theo bản năng quay đầu nhìn mặt trăng một cái, nhíu mày nói: "Nào có cái gì đẹp mắt."


"Trước kia không có, sau này liền có." Mèo xám nghiêm túc trả lời, sau đó thân thể cong một cái, duỗi thắt lưng.


"Đã là mùa đông rồi, buổi tối nằm sấp trên sân thượng không lạnh sao?"


Trần Nặc dứt khoát ngồi bên cạnh mèo xám.


Con mèo xám thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Gần đây ăn quá no, thỉnh thoảng, vẫn nên cách vợ ngươi xa một chút thì tốt hơn."


Trần Nặc híp mắt đánh giá con vật này.


Nó nói cũng đúng, nạp nhìu chất béo, toàn thân con mèo trông giống như một quả bóng lông tròn vo.


"Cỗ lực lượng lúc trước đem thần trí Lộc Tế Tế vây khốn trong không gian ý thức của cô ấy, là cái gì?" Trần Nặc dứt khoát không đi vòng quanh, trực tiếp một đao thẳng vào hỏi.


Con mèo xám suy nghĩ một chút: "Một loại… Quy tắc."


"Quy tắc?"


"Ừm." Con mèo xám gật đầu: "Giống như ấu trùng của bướm chưa phát triển, bên ngoài có một cái kén, bảo vệ nó trong khoảng thời gian mà nó chưa trưởng thành, không vội vàng bước vào thế giới này, khiến bản thân bị tổn thương."


"Còn nữa sao?"


"Còn nữa…" Mèo xám tựa hồ có chút mất tự nhiên.


"Còn có chính là tẩm bổ đúng không?" Trần Nặc híp mắt: "Xem ra ngươi cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt a."


"Cùng nhau có lợi mà." Con mèo xám rụt đầu lại.


Trần Nặc yên lặng suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Năng lực mà Lộc Tế Tế thức tỉnh, không giống với ta."


Mèo xám không nói lời nào, quay đầu nhìn Trần Nặc, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt ra.


Trần Nặc cũng không nhìn nó, tự mình nói: "Ta đã xác định, phương hướng thức tỉnh của ta là nắm giữ không gian… Điểm này… Ta nghĩ đi nghĩ lại, ta e rằng nguyên nhân vì ta là người được chọn của Sid.


Sid am hiểu năng lực không gian, cho nên ta thân là người được chọn của nó, phương hướng thức tỉnh của ta cũng là năng lực không gian.


Nhưng Lộc Tế Tế thì không.


Phương hướng thức tỉnh của cô ấy là năng lực sinh mệnh."


Nói xong, Trần Nặc bỗng nhiên dùng ánh mắt nhìn nhìn mèo xám: "Năng lực của sinh mệnh là gì?"


Con mèo xám không nói gì.


Trần Nặc nở nụ cười, đưa tay vuốt trên lưng con mèo xám hai cái: "Ngươi biết mà, đúng không? Ngươi đã hấp thụ rất nhiều lợi ích. Làm thế nào mà ngươi có thể không biết."


Mắt thấy mèo xám còn không nói lời nào, Trần Nặc nhíu mày nói: "Như thế nào? Ngươi không thể nói sao?"


"Ai…"


Con mèo này cư nhiên thở dài, trong nháy mắt, Trần Nặc cư nhiên cảm thấy ánh mắt con mèo này nhìn mình, có một chút thương hại cùng đồng tình như vậy?


"Ta chỉ là đang nghĩ phải dùng phương thức gì mới có thể nói để cho ngươi có thể nghe hiểu." Con mèo xám trả lời rất thẳng thắn.


"Vậy cứ tùy tiện nói thử xem, làm sao ngươi biết ta nghe không hiểu." Trần Nặc có chút khó chịu.


"… Bạn có biết các chiều không gian sao?"


"Biết." Trần Nặc lập tức gật đầu: "Không chiều, một chiều, hai chiều, ba chiều… Không gian chúng ta đang ở bây giờ là không gian ba chiều, cho nên chúng ta đều là sinh mệnh của không gian ba chiều…"


Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lời mình nói lại, sau đó, nhíu mày nhìn mèo xám một chút: "Chờ một chút… Vậy thì các người… Mẫu thể, Hạt giống… Tinh thần sinh mệnh thể các ngươi, tính là chiều thứ mấy?"


Quả thật, Trần Nặc có chút không dễ phân biệt.


Dựa theo sự hiểu biết bình thường của hắn về kiến thức vật lý.


Không gian không chiều rất dễ hiểu, đơn giản và thô bạo mà nói, không gian không chiều, có thể xem làm việc một điểm.


Không gian một chiều là một dòng.


Không gian hai chiều là một mặt phẳng… gồm chiều dài và chiều rộng.


Không gian ba chiều, cộng thêm chiều cao, đã trở thành không gian lập thể.


Về phần không gian bốn chiều sao… Nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người.


Thậm chí, Trần Nặc cũng biết, về mặt lý luận suy đoán và giả định, cho rằng vũ trụ tổng cộng có mười một chiều.


Chỉ có điều, kia chỉ đơn thuần là lý luận suy đoán giả định, không thể chứng thực, cũng không cách nào giải thích rõ ràng.


Có thể không cần để ý tới.


Nhưng lại tồn tại một nhận thức cơ bản: các sinh vật không gian chiều thấp, chẳng hạn như con người, không cách nào thực sự tưởng tượng và hiểu về không gian tầng cao.


Ví dụ như nhân loại, là sinh mệnh ba chiều, đối với không gian bốn chiều, cũng chỉ dựa vào tưởng tượng để suy đoán, không cách nào hiểu rõ ——mặc dù hiện tại xuất hiện rất nhiều cách nói về không gian bốn chiều, nhưng toàn bộ đều là suy đoán, không có ai có thể chứng thực.


Con mèo xám nhìn Trần Nặc hỏi đến một nửa thì ngậm miệng lại, sau đó mới nở nụ cười: "Ngươi đoán được rồi sao?"


Chương 1386

Bình Luận (0)
Comment