Chương 1387
Mèo Ngắm Trời Sao (2)
"Còn chưa đoán được." Trần Nặc lắc đầu: "Các ngươi… Là chiều nào?"
Con mèo xám vẫn không trả lời, mà hỏi ngược lại Trần Nặc: "Ngươi nghĩ lại, mẫu thể cũng được, hoặc là những hạt giống đang muốn trở thành mẫu thể kia cũng thế…
Mục tiêu của tất cả bọn họ là gì?"
"Trở thành mẫu thể mới."
"Trở thành mẫu thể? Còn gì nữa không?"
"Bù đắp thiếu hụt, bổ sung sự thiếu hụt của phương thức tương tác tiến hóa sinh mệnh, bổ sủng, tránh lặp lại vết xe đổ diệt vong của nền văn minh mẫu thể lúc trước."
"Ngươi đã biết được rất nhiều thứ, quả thật, giống như ngươi nói, mục tiêu của mọi người đều là tìm được phương pháp bù đắp khuyết điểm của quy tắc kia. Nhưng…" Mèo xám dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Nặc, lại tiếp tục hỏi: "Giả thiết tìm được!
Nhưng… Sau đó thì sao?"
Trần Nặc: "…"
Hắn suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "… Tiếp tục… Tiến hóa?"
"Tiến hóa ở đâu, tiến hóa theo hướng nào? Mục tiêu của sự tiến hóa là gì?"
Ba câu hỏi liên tiếp của mèo xám khiến Trần Nặc lâm vào trầm mặc.
Con mèo xám mắt thấy Trần Nặc không nói lời nào, cười cười rồi lại đổi một câu hỏi khác: "Như vậy, ngươi cảm thấy sinh mệnh là cái gì?"
Trần Nặc nhướng mày nói: "Đây là vấn đề vừa rồi ta hỏi ngươi đi."
Giọng điệu của con mèo xám có chút xấu xa: "Ngươi hỏi ta năng lực của sinh mệnh là gì, ta hỏi ngươi sinh mệnh là gì, đây là hai khái niệm.
Để hiểu được năng lực của sinh mệnh, trước tiên ngươi phải tìm được bản thân sinh mệnh là gì."
Trần Nặc liếc mắt nhìn mèo xám một cái.
Dù sao cũng là người có năng lực tinh thần lực siêu cường, hơn nữa là sự tồn tại đỉnh cao của nhân loại, trí nhớ Trần Nặc không thể có vấn đề, vì thế thuận miệng đọc thuộc lòng: "Trong quá trình vũ trụ phát triển và thay đổi, có một số loại hiện tượng phong phú có thể xảy ra như tự sinh trưởng, sinh sản, cảm giác, ý thức, ý chí, tiến hóa, tương tác, v.v. , ngoài ra cũng có thể bao gồm sự tự tái tạo cấu trúc axit amin được tạo ra bởi các phản ứng sinh hóa như nấm, vi khuẩn, thực vật, động vật, kể cả con người, v.v. "
Trần Nặc một hơi học thuộc lòng xong, thản nhiên nói: "Những thứ học qua trong trường, cũng sẽ không quên."
Mèo xám bình chân như vại nghe xong, chậm rãi đánh giá một câu:
"Đây là định nghĩa về sinh mệnh mà người không gian ba chiều các ngươi đưa ra, chuẩn xác mà nói, đây không phải là định nghĩa sinh mệnh, là 'định nghĩa của sinh mạng không gian ba chiều'."
Thần sắc Trần Nặc bỗng nhiên khẽ động: "Ngươi nói 'các ngươi'! Vậy nên, … Ý của ngươi chính là, ngươi, mẫu thể, hạt giống, sinh mệnh thể tinh thần các ngươi! Lhông phải sinh mệnh ba chiều?"
Lần này đến lượt mèo xám im lặng.
Nó nằm sấp ở đó, lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, thấp giọng làm ra.
"Không… Thật ra chúng ta cũng là sinh mệnh ba chiều, chỉ là… Chúng ta đã đứng đầu trong chuỗi sinh mệnh chiều không gian này.
Và mục tiêu tiến hóa cuối cùng của chúng ta là phát triển hình thức sinh mệnh hướng về chiều cao hơn."
Phát triển hình thức sinh mệnh hướng về chiều cao hơn!
Những lời này nói ra, trong lòng Trần Nặc nhất thời sinh ra rung động thật lớn.
Tuy nhiên, nghĩ lại, dường như cũng không khó để chấp nhận và hiểu được.
Đơn thuần từ bản thân mẫu thể mà nói…
Nếu bỏ qua cái gọi là "khuyết điểm" kia mà nói, loại hình thức sinh mệnh như mẫu thể này, quả thật đã đạt tới đỉnh cao trong khung không gian ba chiều.
Phương thức tồn tại, phương thức sinh sản, chế độ tồn tại, cùng với chiều dài sinh mệnh, chiều rộng, độ sâu, tựa hồ đều đã đạt tới trần nhà của thế giới ba chiều.
"Ý ngươi là, sinh mệnh không gian bốn chiều? Mục tiêu tiến hóa của các ngươi là sinh mệnh bốn chiều?" Trần Nặc không tự chủ được, thanh âm đều thấp đi vài phần.
Sinh mệnh bốn chiều, không, thậm chí không gian bốn chiều chỉ tồn tại trong suy đoán của con người cùng lý thuyết giả định.
Mà sau khi mèo xám đưa ra đáp án này, lập tức khiến cho Trần Nặc ý thức được một chỗ mấu chốt:
"Các ngươi… Đã hiểu làm thế nào để phát triển theo hướng bốn chiều? Không gian bốn chiều, hình thức sinh mệnh không gian bốn chiều, các ngươi đã hiểu được những điều này?”
Tuy nhiên, câu trả lời mà mèo xám đưa ra lại khiến Trần Nặc chán nản: "Không ,… Chúng ta không biết."
"Ách?"
"Đương nhiên không biết a! Chúng ta vẫn còn trong hình thức sinh mệnh không gian ba chiều! Sinh mệnh chiều thấp không thể tưởng tượng và hiểu được không gian chiều cao! Đây là một nhận thức cơ bản.
Vậy nên, con đường tiến hóa, chính là mò mẫm trong bóng tối, thử nghiệm trong khó khăn, thậm chí là tuyệt vọng!
Từ chiều thấp nhảy vọt lên chiều cao, mặc dù ta không biết, nhưng ta có thể xác định được ở thời gian phía trước của chúng ta, bên trong lịch sử dài dằng dặc của vũ trụ ba chiều, chắc chắn có vô số sinh mệnh cùng nền văn minh đã phát triển đến đỉnh cao sau khi thử.
Mà chúng ta, có lẽ chỉ là một nhóm trong vô số nhóm thử nghiệm mà thôi.
Có thể thành công hay không, không ai biết."
Mèo xám nói xong, ngữ khí cư nhiên có chút tịch mịch.
Trần Nặc bắt được một tia rụt rè cùng cô đơn trong giọng điệu của mèo xám, bỗng nhiên thốt ra: "Cho nên… Đây mới là nguyên nhân ngươi từ bỏ cuộc cạnh tranh này?!
Ngươi không phải nhát gan sợ chết… Nhưng, ngươi nghĩ nỗ lực này, hy vọng là quá xa vời?”
"Ha ha ha ha ha ha ha…"
Con mèo xám lại nở nụ cười, chỉ là nó cười đến bất đắc dĩ: "Xa vời sao? Không, không phải là xa. Ngươi phải đem từ xa vời này, lại thu nhỏ thêm một vạn lần, mười vạn lần, trăm vạn lần, hàng tỷ lần… Mới có thể thu được xác suất thành công của chuyện này."
Đưới bầu trời đầy sao ban đêm, một màn phát sinh trước mắt khiến cho trong lòng Trần Nặc nhấc lên một màn sóng lớn.
Con mèo, nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi mắt chảy ra nước mắt.
Một con mèo rơi lệ.