Chương 1388
Nguồn Gốc? (1)
Đây là bộ dáng mèo nhìn lên bầu trời đầy sao, bi thương rơi lệ, làm cho Trần Nặc thật sự bị chấn động.
Hắn có thể nhận ra được trong mắt mèo xám có sự ưu sầu cùng bất đắc dĩ không thể hóa giải.
Vốn dĩ ở trong nhận thức của Trần Nặc đối với con mèo này, luôn cảm thấy con mèo này nhát gan như chuột…
Được rồi? Một con mèo nhát gan như chuột, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…
Ừm, trước đây cứ luôn nghĩ nó từ bỏ cuộc cạnh tranh, "bỏ quyền" theo hắn hiểu, là bởi vì nó nhu nhược và hèn nhát.
Mà đêm nay, theo những lời nói mà mèo xám nói ra, Trần Nặc mới bỗng nhiên hiểu được…
Không nói đến nhu ngược và hèn nhát ở đây là đúng hay sai, nhưng trừ nguyên nhân này ra, còn có cả sự "tuyệt vọng" và "chán nản vì không nhìn thấy được hy vọng".
“… Vậy nên, ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ không thành công sao?" Trần Nặc hạ thấp giọng.
"Ta không biết." Con mèo xám lắc đầu: "Ta hy vọng sẽ thành công, nhưng …"
Sau từ "nhưng" này, mèo xám đã ngậm miệng lại và không nói.
"Được rồi, vậy chúng ta đổi một câu hỏi khác… Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó thành công? Ý ta là, nếu…"
Con mèo xám vẫn thản nhiên trả lời: "Ta không biết."
Sau đó, nó nói thêm: "Chúng ta không biết sinh mệnh bốn chiều trông như thế nào và tồn tại như thế nào. Vậy làm sao ta có thể biết? Nếu sau khi thành công… Loại chuyện này, không có cách nào tưởng tượng ra được."
Cũng đúng, sinh mệnh chiều thấp không thể hiểu được và tưởng tượng ra hình thái tồn tại của sinh mệnh cấp cao.
"Vậy thì thử nói về thứ mà các ngươi đã biết, hoặc là suy đoán." Trần Nặc lắc đầu nói: "Các ngươi bận rộn lâu như vậy, năm tháng dài đằng đẵng, phân tranh không ngừng, không có khả năng đến bây giờ cũng không có chút tiến triển chứ?
Giống như ngươi đã nói, sinh mệnh thể tinh thần các ngươi đã đứng ở đỉnh cao của sinh mệnh không gian ba chiều.
Vậy nên, ít nhất các ngươi nên biết một chút gì đó nhiều hơn chúng ta."
Mèo xám giơ móng vuốt lên, hướng về phía bầu trời, như thể vẫy vẫy tay, sau đó nói: "Ta vừa hỏi ngươi, sinh mệnh là gì."
"Ta cũng trả lời, nhưng ngươi nói không chính xác."
"Tất nhiên không chính xác, sinh mệnh ba chiều chỉ có thể xác định sinh mệnh ba chiều. Nhưng… Cũng không phải một chút cũng không đoán được, sẽ luôn tồn tại một chút mạch suy nghĩ tưởng tượng.
Ví dụ, nhân loại các ngươi không phải vẫn luôn đưa ra rất nhiều suy đoán lý luận về không gian bốn chiều sao."
Cái này thì Trần Nặc biết một ít suy đoán cùng giả định đối với không gian bốn chiều.
Trên thực tế, hai mươi năm sau, nhờ phúc của vô số tác phẩm khoa học viễn tưởng, nhất là trong tám năm tự giam cầm trên biển, trong lúc vô cùng nhàm chán, Trần Diêm La vì muốn giết thời gian nên đã xem qua rất nhiều thứ linh tinh.
Đơn giản thô bạo mà nói, suy đoán của con người đối với không gian bốn chiều, chính là ở thế giới ba chiều hiện có, tăng thêm một chiều.
Thế giới một chiều là một dòng.
Thế giới hai chiều là một mặt phẳng, cũng chính là chiều dài và chiều rộng tạo thành một mặt phẳng - dài và rộng, chính là hai trục của thế giới hai chiều.
Thế giới ba chiều là: dài, rộng, cao. Tạo thành một thế giới lập thể có thể tích, vậy nên ba trục của thế giới ba chiều là dài, rộng và cao.
Cái gọi là thế giới bốn chiều, chính là tìm trục thứ tư trên cơ sở thế giới ba chiều.
Còn trục thứ tư là gì, theo lý luận suy đoán và giả định chính thống, được coi là: thời gian.
Thời gian!
Trong lòng Trần Nặc khẽ động, thăm dò nói: "Trục thứ tư của không gian bốn chiều, là… Thời gian?"
"Có thể đúng, cũng có thể không đúng." Mèo xám lắc đầu.
"Ý ngươi là sao?"
Trần Nặc nhíu mày tỏ vẻ không thể hiểu được.
Đối với trí tưởng tượng về không gian bốn chiều, Trần Nặc cũng không hoàn toàn không biết chút ít gì cả, dù sao có rất nhiều tác phẩm khoa học viễn tưởng đều có loại thảo luận tương tự.
Thời gian là trục thứ tư của không gian bốn chiều.
Nói một cách đơn giản và thô bạo: lấy thời gian làm trục, chồng lên vô số không gian ba chiều, được gọi là không gian bốn chiều.
Nhưng…
Tiếp theo, mèo xám mỉm cười rồi nói.
"Cái gọi là thời gian, theo định nghĩa của con người các ngươi về vật chất vũ trụ, là biểu hiện của tất cả sự chuyển động, thay đổi và liên tục của vật chất. Đó là một khái niệm trừu tượng, nhưng có thể được quan sát và nhận thức.
Nhưng loại 'quan sát' và 'nhận thức' này cũng có khiếm khuyết.
Nói cách khác, 'nhận thức' và 'quan sát' này cũng chỉ là dựa trên thế giới vật chất, tức là, trong khuôn khổ lý thuyết của 'thế giới ba chiều'.
Vấn đề là… Cũng giống như ta vừa hỏi ngươi định nghĩa về sinh mệnh, những gì mà ngươi và ta nói, cũng chỉ là định nghĩa về sinh mệnh của thế giới ba chiều.
Cho nên, thời gian, thật sự là trục thứ tư sao?