Chương 1487
Ba Cách Để Giết Ngươi (1)
Tại giao lộ xa xôi bên ngoài cửa hàng này, tại hai bên đường có mấy chiếc xe bị thiêu rụi, ngọn lửa bùng phát dữ dội, khói bốc lên cuồn cuộn.
Dưới màn đêm, giống như một ngọn đuốc khổng lồ, cực kỳ bắt mắt!
Chiếc xe bị hạt giống thứ tư thắp sáng, mọi người trong phòng cũng không biết phải nói gì.
Ông chủ Quách còn làm mì sợi ở phía sau bếp.
Dù sao trong thế giới này, cửa hàng cũng không phải cửa hàng của mình, thịt bò cũng không phải thịt bò nhà mình…
Nói như vậy đi, cả đời ông chủ Quách chưa bao giờ nỡ thêm bò vào mì sợi!
Sau đó, chính hắn cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Mẹ nó làm bát mì thịt bò như vậy, hóa ra thoải mái đến vậy a!
Ai… Nếu cửa hàng của lão tử dám cho nhiều thịt bò như vậy, một năm hẳn phải lỗ một căn nhà!
Đến cuối cùng, biết rõ dù sao cũng không phải là đối thủ, cũng dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Hai phần mì cuối cùng là cho mình và Tứ tiểu thư —— ừm, phần của Tứ tiểu thư phải dùng tới chậu.
Cầm đũa đi ra, Quách lão bản trực tiếp ngồi ở trước mặt hạt giống thứ tư, tiện tay móc một củ tỏi, dùng sức cắn một nửa, vừa nhai tỏi vừa ăn mì.
Một hơi đã quét đi nửa chén, lúc này mới ngẩng đầu sảng khoái thở ra, lấy ra nửa hộp thuốc lá Lan Châu nhìn hạt giống thứ tư một cái: "Hút sao?"
Hạt giống thứ tư cười cười, nhận lấy, động tác thành thạo châm thuốc.
Nhìn đậm chất một kẻ nghiện thuốc lá lâu năm: Hút vào một điếu thuốc, không quá cổ họng, rồi từ miệng phun ra, lại đồng thời hút vào mũi.
"Lan Châu?" Hạt giống thứ tư nhìn vào hộp thuốc lá: "Hương vị có chút thô, ta vẫn thích hàng của Đại Tiền Môn hơn."
"Đại Tiền Môn? Chẳng phải còn nồng hơn sao?
"Cho nên mới nói điếu thuốc này của ngươi có chút thô."
Ông chủ Quách gật gật đầu, cũng rút một điều, hút vào hai ngụm mới hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo các hạ…" Nói xong, cẩn thận đánh giá đối phương, lại thăm dò nói: "Nhìn bộ dáng của ngươi, cũng là người Trung Hoa sao?
Thân thể hiện tại của hạt giống thứ tư là thân thể của Lôi Điện Tướng Quân, tất nhiên là dáng người Trung hoa, cũng khó trách ông chủ Quách lại hỏi như vậy.
Hạt giống thứ tư suy nghĩ một chút, trong ánh mắt thế mà lại toát ra một tia cổ quái, liền cười nói: "Ừm… Có thể xem là vậy."
"Có thể để lại xưng hô không? Để ta cũng biết được mình đang ở trong tay ai." Ông chủ Quách rất có khí giang hồ nói ra.
Hạt giống thứ tư cúi đầu trầm ngâm một chút, trả lời:
"Ta họ Vân, tên, một chữ Hà."
Không gian 504 từ từ lướt qua thế giới này, giống như một chiếc thuyền nhỏ trên sông.
Trần Nặc đứng trước cửa sổ, nhìn thế giới sương mù hỗn độn ngoài cửa sổ, sau đó cảm thụ được tọa độ của không gian, trong miệng lại vẫn nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không biết tên.
"BOSS, ngươi đang ngâm nga cái gì vậy?"
"Hát."
"Hả?" Satoshi Saijo tò mò nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc thở dài: "Thời gian khó quay trở lại, không gian dễ tan vỡ…"
Satoshi Saijo sửng sốt, dù sao cô cũng là người Nhật Bản, cũng chưa từng nghe qua mấy bài hát Trung Quốc này. Chỉ là sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thay đổi.
"BOSS, chúng ta trở lại Kim Lăng!"
Trần Nặc ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng mở xúc tu tinh thần lực ra, tìm kiếm chung quanh một phen thật cẩn thận.
Một lúc sau, hắn cau mày: "cái gì đây?"
Thịt bò trong mì có nhiều đến đâu, cũng luôn có lúc ăn hết.
Sau khi mọi người trong cửa hàng buông đũa xuống, đều duy trì trầm mặc.
Chỉ có Chu Đại Chí còn không phục mà trừng mắt nhìn hạt giống thứ tư – Vân Hà.
Nếu như không phải bị Tiểu Vũ âm thầm dùng sức giẫm lên mu bàn chân vài cái, Chu Đại Chí đã sớm mắng người rồi. Với tính tình của hắn, cuộc đời này chỉ có hắn đánh người, nào có người nào đánh hắn?
Chỉ là có Tiểu Vũ ở bên cạnh liều mạng ngăn cản, âm thầm nháy mắt lại giẫm chân, Chu Đại Chí không thể không buồn bực không lên tiếng.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nếu là lúc trước hắn đã mặc kệ mọi thứ, đánh không được thì bản thân gánh chịu hậu quả, dù sao cũng không thể mình phải nghẹn khuất.
Nhưng hiện tại… Nhìn Tiểu Vũ bên cạnh.
Vân Hà cũng buông đũa xuống, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa hàng, mỉm cười nói: "Hình như đã tới rồi."
Ba!
Một sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống con phố bên ngoài cửa hàng.
Sau đó Trần Nặc nhảy xuống rất quyết đoán, phía sau là Satoshi Saijo theo dây thừng trượt xuống.
Trần Nặc nhìn thoáng qua cửa hàng trước, trên khuôn mặt trẻ tuổi không có kinh ngạc, ánh mắt lẳng lặng đảo qua mỗi một người mình quen biết.
Cuối cùng, mới rơi vào trên người Vân Hà.
"Mới ăn sao?"
"Ừm, vừa ăn xong… Ngươi đã ăn gì chưa? ”
"Còn chưa."
"Vậy vào ăn một miếng đi."
“… Được rồi." Trần Nặc ngẩng mặt cười, cứ như vậy cười tủm tỉm đi vào trong cửa hàng, sau đó đi tới phía đối diện Vân Hà, vỗ vỗ ông chủ Quách ngồi đối diện Vân Hà.
"Lão Quách, vất vả ngươi, sợi dài, chén lớn, thêm thịt bò."
Sắc mặt ông chủ Quách có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn Trần Nặc: "Ta… Lần này thật sự cho thêm cả một con bò vào chén ngươi."
"Được, ta chờ." Trần Nặc cười trả lời, sau đó chờ ông chủ Quách đứng dậy đi vào bếp phía sau, thì trực tiếp ngồi ở chỗ ông chủ Quách—— đối diện với Vân Hà.
"Tay nghề của bạn ngươi thật sự không tệ, đã lâu rồi ta chưa từng ăn mì ngon như vậy."
"Đúng vậy, tay nghề là tốt. Chỉ là làm người có chút keo kiệt, mỗi lần đều luyến tiếc thêm thịt." Trần Nặc nhìn thấy nửa hộp Lan Châu mà ông chủ Quách để lại trên bàn, trực tiếp cầm lấy rút ra một điếu, quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng: "Đều ở đây."
Sắc mặt Lỗi ca và Trương Lâm Sinh phức tạp nhìn Trần Nặc, Lỗi ca thấp giọng nói: "Nặc gia…"
Trần Nặc khoát tay áo, ý bảo Lỗi ca đừng nói chuyện.
Sau đó, hắn quay đầu lại và tiếp tục nhìn Vân Hà, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không, để cho họ đi ra ngoài? Ngươi chung quy chỉ muốn tìm ta, nếu ta đã tới…"
"Trả lời ta một câu trước."
"Ngươi nói xem!"
"Làm sao ngươi thoát khỏi được truy tìm của ta?" Vân Hà hỏi.