Chương 1488
Ba Cách Để Giết Ngươi (2)
"Nơi này có một không gian nhỏ đơn độc, là sự tồn tại trong trí nhớ của ta, tương tự như không gian gác lửng, ta trốn vào đó." Trần Nặc cũng không ấp a ấp úng, rất trực tiếp nói ra.
Vân Hà suy tư một chút, chậm rãi gật đầu: "Ừ, coi như ngươi trả lời đúng đi."
"Vậy bọn họ có thể đi sao?"
"Không được." Vân Hà lắc đầu rất dứt khoát.
Trần Nặc buông tay: "Cường giả đỉnh cấp như ngươi lại không có chút phong độ đến vậy sao?"
"Đỉnh cấp cường giả nhất định phải có phong độ sao? Ai đã nói với ngươi điều này vậy?" Vân Hà cười cười: "Có thể dùng biện pháp trực tiếp nhất để bắt được ngươi, tại sao ta phải bỏ gần cầu xa?"
Vân Hà nói rất thản nhiên: "Ta biết ngươi rất xảo quyệt, cũng biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Ngươi biết chính xác điều ta muốn biết nhất là gì.
Những gì ta muốn biết là làm thế nào mà ngươi đến được thế giới này - làm thế nào ngươi làm được điều đó!
Ngươi là người được chọn của tên đó, vậy nên ngươi biết chuyện này quan trọng như thế nào đối với ta.
Ta cũng nói rõ với ngươi.
Những người bạn này của ngươi, sau khi ta theo dõi ý thức mộng cảnh của ngươi, xác định được những người này đêyf là người có vị trí trọng yếu trong lòng ngươi.
Sau đó, ta mới ngẫu nhiên kéo một vài người vào.
Hiện tại, Trần Nặc, ngươi chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là ngươi trả lời câu hỏi của ta và giải đáp nghi ngờ của ta.
Hoặc là, ta sẽ bắt đầu giết người ngay trước mặt ngươi, giết từng người một cho đến khi ngươi nhượng bộ và sẵn sàng trả lời câu hỏi của ta.
Ngươi biết ta là sự tồn tại như thế nào mà. Cho nên, cái gì mà không nhân tính, đê tiện, nói chung là mấy lời chửi bới tương tự đều có thể lượt bỏ.
Chỉ cần đi thẳng vào chủ đề."
Trần Nặc nở nụ cười.
Phải nói thế nào về hạt giống thứ tư này nhỉ.
Không thể nói là không biết xấu hổ, chỉ có thể nói là không có chút liêm sỉ.
Chỉ là cân nhắc tới việc người ta không phải là con người, là hạt giống, không cần phải tuân thủ các giá trị và đạo đức của con người, vậy nên… Thật sự chính là như vậy, mấy lời chỉ trích mắng chửi như vậy đều vô nghĩa.
"Cho nên… Uy hiếp đúng không?" Trần Nặc gật gật đầu: "Cũng coi như công bằng. Bất quá…"
"Bất quá cái gì?" Hạt giống thứ tư hỏi.
"Thật ra nếu như ngươi không kéo bạn của ta tiến vào… Có lẽ ta sẽ thực sự bị ngươi khiến cho sợ hãi." Trần Nặc rất tiếc hận thở dài: "Nhưng ngươi lại cố tình xuất thủ như vậy… Ngược lại có chút dư thừa a."
Ánh mắt Vân Hà thay đổi, khóe miệng hàm chứa ý cười: "Ý ngươi là sao?"
Trần Nặc bỗng nhiên búng tay một cái, một vách ngăn tinh thần lực chậm rãi xuất hiện chung quanh hai người, triệt để ngăn cách thanh âm. Thậm chí bởi vì vách ngắn này, khiến cho ánh sáng trong cửa hàng vốn đã tối tăm lại tựa hồ có chút vặn vẹo.
Người trong phòng nhìn về phía Trần Nặc cùng Vân Hà, phát hiện bóng dáng hai người tựa như bị bao phủ dưới một lớp vặn vẹo kỳ dị, mơ hồ không rõ.
"Ta ngăn cách âm thanh, cả tầm mắt cũng bị bóp méo, hiện tại bọn họ cũng sẽ không nghe thấy chúng ta nói cái gì —— đọc khẩu hình miệng cũng không làm được." Trần Nặc chậm rãi nói, "Hiện tại chúng ta nói chút gì có giá trị đi."
"Được." Vân Hà tựa hồ rất thong dong.
"Thực lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nếu như ngươi thật sự không sợ hãi, ngươi căn bản không cần bắt bạn của ta vào đây để uy hiếp ta." Trần Nặc thở dài: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, đang suy nghĩ tại sao ngươi lại làm như vậy."
"Vậy ngươi có nghĩ ra được không?"
"Ừm, lúc đầu ta cho rằng, ngươi vì muốn uy hiếp ta, lấy mạng bạn của ta uy hiếp ta.
Lời giải thích này rất hợp lý, nhưng thực lực của ngươi mạnh hơn ta… Ngươi hoàn toàn có thể bắt được ta, sau đó dùng lực lượng tinh thần để dò xét ý thức của ta, mặc dù làm như vậy thì có chút phiền toái—— nhưng so với việc dùng mạng người khác uy hiếp ta, thoạt nhìn càng đáng tin cậy hơn.
Vạn nhất ta chính là một tên lãnh huyết bất cận nhân tình thì sao?
Cho nên, ta bỗng nhiên cảm thấy, việc bắt người để uy hiếp ta… Dường như có chút bất hợp lý."
Nụ cười khóe miệng Vân Hà biến mất.
Lúc này, ông chủ Quách ở bếp sau đi ra, đặt một bát mì lên bàn: "Trần Nặc, mì của ngươi!"
Động tác này nhất thời khiến cho vách ngăn tinh thần lực do Trần Nặc chế tạo ra có chút lắc lư.
Trần Nặc cười đem bát mì dời đến trước mặt, sau đó nhìn thoáng qua, thở dài.
"Lâu như vậy."
Nói xong, Trần Nặc nhẹ nhàng xua tay, vô số xúc tu tinh thần lực bay ra, rất nhanh đã cuốn mọi người trong phòng ra khỏi cửa hàng này, rơi vào con phố bên ngoài!
Vân Hà không có làm ra bất kỳ động tác ngăn cản nào, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc nhếch miệng cười, cầm đũa ăn một miếng thịt bò trước, mới ngẩng đầu nhìn đối phương cười nói:
"Ngươi bắt bọn họ tiến vào… Thật ra là để tự bảo vệ mình, phải không?"
Dừng một chút, Trần Nặc lại thêm một câu:
"Bởi vì, thế giới này, ta là Neo duy nhất!"