Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1489 - Chương 1489 Ba Cách Để Giết Ngươi (3)

Chương 1489

Ba Cách Để Giết Ngươi (3)


Neo duy nhất!


Đây là đáp án mà Trần Nặc suy nghĩ ra được!


Bởi vì mình là neo duy nhất, vậy nên hạt giống thứ tư cần phải để lại cho bản thân một phương tiện tự bảo vệ mình!


Bởi vì, mình là neo duy nhất, cho nên, khi mình ở trong không gian này, có khả năng tạo thành thương tổn nghiêm trọng trí mạng cho hạt giống thứ tư!


Khả năng này đến từ bản thân Trần Nặc.


Neo xây dựng thế giới, định vị thế giới.


Thế giới này là thế giới trong trí nhớ của Trần Nặc.


Trần Nặc là neo duy nhất, nói cách khác, sự tồn tại của thế giới này lấy Trần Nặc làm điểm chống đỡ cho kiến trúc.


Thứ mà Trần Nặc cảm giác và nhận thức được thì mới có thể xuất hiện ở thế giới này đồng thời hiện ra.


Thứ mà Trần Nặc không cách nào cảm giác và nhận thức được sẽ không có cách nào hiện ra ở thế giới này!


Hơn nữa, thế giới này ở trạng thái tĩnh! Sẽ không có sự thay đổi! Sẽ không được cập nhật! !


Về điểm này, trước khi Trần Nặc tới Nam Cực đã chạy tới con phó mà bản thân chưa từng đi qua ở phía bắc thành Kim Lăng, sau đó lại nhìn thấy con phố nào dựa vào các loại mảnh vỡ ký ức trong đời mình để tổ hợp một cách ngẫu nhiên —— Trần Nặc liền có được kết luận.


Mà đối với hạt giống thứ tư mà nói, loại neo này càng có ý nghĩa lớn hơn!


"Ta suy nghĩ ngươi mạnh cỡ nào, thì ngươi ở trong thế giới của ta cũng chỉ có thể thể hiện ra 'cường độ suy nghĩ' của ta!


Thậm chí, bởi vì ta biết ngươi, vậy nên ngươi mới có thể tồn tại trong thế giới của ta! Nếu…


Ta đột nhiên không biết ngươi… Vậy thì, hạt giống tiên sinh.


Lấy trạng thái tĩnh không thể cập nhật của của thế giới này mà nói…


Ngươi không nên tồn tại!"


Trần Nặc mỉm cười, tiếp tục ăn mì, nhưng ngữ khí rất thoải mái: "Cho nên, ở chỗ này, ở thế giới này, mặc dù ngươi là hạt giống cường đại hơn ta.


Nhưng ta có thể giết ngươi trong thế giới này!


Thậm chí, ta thoáng cái đã nghĩ ra được ít nhất ba loại biện pháp để giết chết ngươi!"


Vân Hà gật gật đầu, sau đó lại nở nụ cười: "Ba biện pháp như thế nào?"


"Biện pháp thứ nhất, hơi có chút phiền toái, cũng phức tạp nhất và tỷ lệ thành công thấp nhất. Chính là, cưỡng ép đánh nhau với ngươi.


Trong thế giới này, ngươi không thể phát huy ra được thực lực thực sự của ngươi, ngươi chỉ có thể phát huy ra được năng lực mà 'ta nghĩ'.


Lần gần nhất ta đánh nhau với hạt giống chính là với tên Kami Souchirou kia. Hơn nữa lúc ấy người được chọn của Kami Souchirou không có ở bên cạnh, cho nên, hắn không có được buff, mặc dù thực lực bày ra mạnh hơn ta.


Nhưng, đó chỉ có thể xem là ưu thế, lại không thể nói là áp đảo.


Nói cách khác, trong thế giới của ta, 'nhận thức' của ta về thực lực của ngươi quyết định giới hạn trên của ngươi.


Ta có thể cùng ngươi chậm rãi mài mòn, chậm rãi đánh, chậm rãi tìm nhược điểm của ngươi. Một lần không được thì đánh hai lần, hai lần không được đánh một trăm lần.


Sẽ luôn có được cơ hội có thể chiến thắng ngươi —— tuy rằng tỷ lệ cũng không lớn, ta tính toán, nhiều nhất chỉ khoảng 30%."


Vân Hà gật gật đầu: "Có chút đạo lý, xác thực tỷ lệ không cao… Ta có thể nhanh chóng giết chết ngươi, không cho ngươi cơ hội chậm rãi dây dưa. Dù sao thì, mặc dù ta rất muốn biết được câu trả lời, nhưng thời điểm xuất hiện nguy cơ ảnh hưởng đến sự an toàn, ta vẫn phải lựa chọn từ bỏ câu trả lời."


"Đúng vậy, cho nên, biện pháp thứ hai, tỷ lệ thành công cũng cao hơn rất nhiều." Trần Nặc cười nói: "Biện pháp thứ hai chính là… Từ ý thức và ký ức của ta, xóa đi sự tồn tại của ngươi!


Ta không nhớ ngươi, ta nhận thức được ngươi… Điều này cũng có nghĩa rằng trong bộ nhớ của ta, không nên có sự tồn tại của ngươi!


Ngươi…sẽ bị xóa khỏi thế giới này!"


Hạt giống thứ tư mỉm cười: "Vậy tại sao ngươi không làm như vậy?"


"Bởi vì biện pháp này, trên lý thuyết nói thì đơn giản, nhưng thực hiện lại không đơn giản a." Trần Nặc thở dài: "Trước không nói tới loại chuyện xóa sạch này sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với ý thức của mình.


Hơn nữa, thủ pháp xóa ký ức này vẫn có một BUG.


Ví dụ, hiện tại chúng ta đang đối mặt.


Ta xóa đi ký ức của mình một giây trước đó, nhưng đồng thời ta vẫn đang nhìn vào ngươi - tương đương với việc tiếp tục có nhận thức về sự tồn tại của ngươi.


Vậy nên, việc này là không thể.


Phải là trong trường hợp ta không thể nhìn thấy ngươi.


Nói cách khác, ta chỉ có thể tìm được một nơi để trốn, không thể nhìn thấy ngươi, không thể nghe thấy giọng nói của ngươi, đồng thời cũng không cảm ứng được sự tồn tại của ngươi.


Sau đó, trong trường hợp này, ta xóa tất cả những gì mà ta nhận thức về ngươi trong ký ức của ta.


Biện pháp này có thể gây ra sự cấp nhật của thế giới.


Hơn nữa còn dễ để lại hậu họa.


Loại chuyện phong tỏa ký ức này, vạn nhất trong nháy mắt, ta nhớ tới sự tồn tại của ngươi…


Ngươi lại lần nữa xuất hiện.


Ta nghĩ tới nghĩ lui… Đó là lý do tại sao ngươi bắt vài người bạn của ta vào đây!


Bởi vì bạn bè của ta ở đây, họ biết đến sự tồn tại của ngươi, họ cảm giác và nhận thức được ngươi.


Họ thậm chí đã tiếp xúc với ngươi.


Vậy nên, chỉ lau sạch ký ức của ta là không thể.


Tương tự như vậy, chỉ cần ta xóa những ký ức của bọn họ.


Một trong những người bạn bạn bên cạnh ta nói: A? Đối thủ mà chúng ta vừa đối mặt…


Xong đời! Nhận thức lại hiện về.


Vậy nên, đó là lý do tại sao ngươi lại bắt một vài người bạn của ta vào!


Nếu như bắt mấy người xa lạ, nói không chừng ta tâm ngoan thủ lạt, liền giết chết hết những người đó, hoặc là trực tiếp xóa sạch trí nhớ của bọn họ.


Nhưng mà, loại chuyện này, ta tuyệt đối không thể xuống tay với bạn bè."


Vân Hà gật gật đầu: "Không sai, ngươi quả thật giống như những lời kể mà ta nghe qua, cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa, cũng quả thật suy nghĩ rất nhiều."


"Thừa nhận?"


"Cũng chả có gì mà không thừa nhận được, nếu ngươi đã đoán được, không thừa nhận còn có tác dụng gì sao?" Vân Hà lắc đầu: "Như vậy, biện pháp thứ ba mà ngươi nói thì sao?"


Ánh mắt Trần Nặc bỗng nhiên ngưng tụ!


Miệng hắn nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều nói, ta là neo duy nhất của thế giới này, sự tồn tại của thế giới này, thành lập từ trong nhận thức của ta! Vậy nên, … Nếu ta không tồn tại… Vậy thì, thế giới này cũng không nên tồn tại!"


Nói xong, hắn bỗng nhiên ngón tay dùng sức, nhẹ nhàng bóp gãy một cái đũa, sau đó, trực tiếp cắm vào ngực mình!


Máu tươi chảy ròng ròng, rất nhanh nhuộm đỏ quần áo!


"Biện pháp thứ ba… Ta chết!


Chủ thể nhận thức không tồn tại!


Neo không tồn tại!


Thế giới này, không tồn tại!


Cùng với…


Ngươi chết!


Thế nào, hạt giống tiên sinh, ngươi có muốn đổi mạng với ta không?"


Máu tươi chảy xuôi, Trần Nặc lại không nhíu mày, cứ như vậy mỉm cười nhìn đối phương.


Chương 1489

Bình Luận (0)
Comment