Chương 1495
Bán Ai Cũng Đều Là Bán A (1)
"Các ngươi có cảm thấy được hay không, sau khi nghe Nặc gia nói chuyện, hình như sắc mặt tên kia không tốt lắm."
"Ừm, cũng không biết Trần Nặc nói gì với hắn ta."
Lỗi ca nói thầm: "Cái miệng kia của Nặc gia chúng ta yo… Thật sự là lừa người chết không bồi thường mạng."
Lời này vừa nói ra, mọi người bên cạnh, Trương Lâm Sinh cùng ông chủ Quách, còn có ba em hgais, đều sắc mặt đều trở nên cổ quái, nhưng đều không lên tiếng.
Duy chỉ có một người, sắc mặt không hề để ý —— Chu Đại Chí.
Đại Chí cầm trong tay một chai coca —— lúc từ cửa hàng mì sọi ra ngoài đã thuận tay lấy đi, vừa uống vừa ợ một cái, mới duỗi cổ nói: "Ta cảm thấy cuingx không có gì a."
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Chu Đại Chí: "? ”
Chu Đại Chí lắc đầu, biểu tình không thèm để ý nói: "Cái gì mà lừa hay không lừa, đó là do các ngươi cứ thích suy nghĩ nhiều.
Ta thì khác —— sư huynh nói cái gì ta liền nghe theo cái đó, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, ta cũng chưa bao giờ quan tâm thật giả. Sư huynh nói, thật hay là giả, có quan trọng sao?
Dù sao sư huynh cũng sẽ không hại ta, nghe lời hắn, chỉ có chỗ tốt lại không có chỗ xấu, chẳng phải vậy là được sao."
Lời này vừa nói ra, nhìn thì có vẻ ngu ngốc, nhưng người sáng suốt thật tâm suy ngẫm lại, lại càng cảm thấy có đạo lý.
Ai nói gã này là một tên đầu gỗ chứ?
Nói Chu Đại Chí ngốc, có lẽ đúng.
Nhưng người ta lại có thể chỉ thẳng vào cốt lõi của vấn đề: Xác định được một người xứng đáng để tin tưởng!
Mấu chốt chính là, có thể tìm được một người để hết lòng tin tưởng, nói nghe thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được chứ?
“… Vậy nên, ngươi tên là Trần Kiến thiết?" Hạt giống thứ tư từ kẽ răng phun ra những lời này.
"Đúng vậy." Trần Nặc mỉm cười.
Sắc mặt Vân Hà xanh mét: "…"
"Thật ra chuyện này rất khó đoán sao?" Trần Nặc cười nhạt, sau đó chỉ vào hạt giống thứ tư: "Thân thể hiện tại của ngươi, là thuộc về Lôi Điện Tướng Quân.
Lúc trước mẹ nuôi của Lôi Điện Tướng Quân có cất giấu một đôi hạt gạo ngọc thạch này. À, là phần còn lại của hạt giống.
Không phải cũng chỉ vì có chủ ý muốn đoạt xá sao?
Lúc trước Lôi Điện Tướng Quân đã tìm được ta, chuyện này ta cũng đã biết. Lúc ấy ta đã suy đoán qua, mẹ nuôi của Lôi Điện Tướng Quân hiển nhiên dự định giữ lại thứ này là để đoạt xá.
Chỉ là không biết, là tính cho ai dùng.
Mãi cho đến khi ta gặp ngươi, ta mới hiểu được là giữ lại để ngươi dùng."
Hạt giống thứ tư lắc đầu: "Trước đây bởi vì ta gặp phải một tai nạn…"
"Là 'tại nạn' ở Nam Cực?" Trong giọng nói Trần Nặc mang theo một tia đùa cợt.
Vân Hà gật gật đầu: "Ừm, căn cứ mà ngươi đi tới Nam Cực kia, hiển nhiên đã gặp được Chloe rồi."
"Ngươi ở Nam Cực, lừa gạt lòng tin của Chloe, sau đó cướp lấy thân thể Chloe chạy thoát khỏi kết giới khép kín ở Nam Cực. Lại trở về tìm được tình nhân cũ của Chloe, giả vờ thành Chloe?" Trần Nặc lạnh lùng nói.
Vân Hà thản nhiên nói: "Thân thể Chloe là do ta cưỡng ép đoạt đoạt được, lúc ấy vì chạy ra khỏi kết giới kia, thân thể của ta cũng bị tàn phá rất nặng, có chữa trị cũng vô ích, không thể tiếp tục sử dụng, mà hết lần này tới lần khác hạc tân của ta cũng bị thương nặng, không cách nào tự mình đoạt xá, cho nên ta chỉ có thể mượn…"
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Cho nên, ngươi giả dạng thành Chloe, lừa gạt người yêu của Chloe, sau đó… Ta đoán, hài cốt hạt giống kia, cũng là ngươi nghĩ biện pháp…"
"Ta chỉ nói cho cô ấy biết làm thế nào để cứu ta, hơn nữa ta vừa vặn biết có thể tìm được hài cốt hạt giống ở nơi nào, những thứ khác, cô ấy vì cứu ta, tất nhiên sẽ giúp ta."
"Ha! Giả dạng thành người yêu của một người phụ nữ, lừa gạt lòng tin của người phụ nữ này —— từ đầu đến cuối, cô ta cũng không biết được ngươi mà mình cứu không phải Chloe, mà là… Kẻ thù giết Chloe, phải không?"
Thần sắc của hạt giống thứ tư vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: "Lời chỉ trích đạo đức của nhân loại sao? Ngươi biết rất rõ mấy lời này không có ý nghĩa gì với ta.
Trước hết, ta không phải là con người, ta sẽ không tuân theo đạo đức của con người của các ngươi.
Thứ hai… Cho dù lấy đạo đức nhân loại các ngươi để mà cân nhắc, người phụ nữ kia, vì cứu người yêu của mình, liền hạ độc thủ với con nuôi của mình, cũng có đạo đức sao?
Huống chi, Lôi Điện Tướng Quân? Cường giả nhân loại? Trò cười!
Nếu không phải ta một đường chỉ điểm cho người phụ nữ kia bồi dưỡng như thế nào, Lôi Điện Tướng Quân này có thể một đường trưởng thành một cường giả đứng đầu nhân loại sao? Tất cả thành tựu của hắn vốn là nhờ ta ban cho, ta đợi đến khi quả chín mới thu hoạch, lại có vấn đề gì chứ?"