Chương 1500
Lời Tạm Biệt Muộn (1)
viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------
Hạt giống thứ tư im lặng.
Nhưng Trần Nặc cảm thấy - nó có thể đã bị mình thuyết phục!
Trần Nặc nhanh chóng tiếp tục nói: "Thay vì nhắm vào mục tiêu là Sid, không bằng nhắm mục tiêu là Kami Souchirou, đúng không?
Sid mạnh hơn nươi, ngươi không thể một mình đối phó với nó, ngươi cũng không thắng được.
Ngươi càng không có khả năng để Kami Souchirou ra tay trước, nó cũng sẽ không ngốc như vậy, hy sinh bản thân để làm suy yếu Sid.
Vì vậy… Nếu ngươi đặt mục tiêu lên người Kami Souchirou. Chuyện này khó khắn đến mức nào thì ta không biết, nhưng nghĩ lại, so với đối phó Sid sẽ dễ dàng hơn nhiều đúng không?
Chỉ cần có thể cắn nuốt con Bạch Tuộc già này, ít nhất ở trên phương diện thực lực, ngươi có thể san bằng chênh lệch với Sid đúng không?"
Hạt giống thứ tư nhìn chằm chằm vào Trần Nặc: "Ngươi giúp ta chơi con Bạch Tuộc đó? Làm thế nào để đối phó với nó chứ?"
Trần Nặc lại không nói lời nào, giơ tay lên, chỉ vào không gian 504 giữa không trung bên ngoài.
Hạt giống thứ tư mỉm cười và gật đầu.
Trần Nặc phi thân bay lên, thân thể lơ lửng giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng kéo cánh cửa phòng 504 trước mặt ra.
Bên trong cánh cửa, mọi người lập tức tụ tập ở cửa.
"Nói nhanh gọn." Trần Nặc đứng ở cửa, nhanh chóng nói: "Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài ngay lập tức… Sau khi đi ra ngoài có thể trở lại thế giới thực. Sau đó… Tất cả mọi người ai về chỗ nấy.
Một khi trở về, liền liên lạc với người khác, xem tất cả mọi người có phải đều bình an trở về hay không, sau đó… Cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, càng không nên đến nhà ta tìm ta! Hãy nhớ! Tuyệt đối không được đi!
Sau đó chờ tin tức của ta là được rồi… Ta đoán sẽ không xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể nắm chắc việc bình an trở về." Nói xong, Trần Nặc nhìn đám người ông chủ Quách.
Ông chủ Quách lập tức gật đầu nói: "Yên tâm, sau khi ta trở về lập tức phụ trách liên hệ với mọi người… Thực lực của ta coi như ổn nhất, chạy cũng nhanh, ta tận lực triệu tập mọi người lại, sau đó… Suốt đêm chạy khỏi thành phố rồi tìm một nơi an toàn để ẩn náu đầu tiên."
"… Thật ra cũng không cần phải ra khỏi thành, nếu thật sự có việc, các ngươi trốn ra khỏi thành cũng không có ý nghĩa gì." Trần Nặc lắc đầu: "có điều mọi người tập trung lại, đừng làm chuyện ngu ngốc gì, chỉ cần như vậy là được rồi."
Sau đó Trần Nặc nhìn Lỗi xa.
Lỗi ca lập tức nói: "Ta hiểu rồi, ta nghĩ biện pháp liên lạc với Tôn… Xác định an toàn của một nhà bọn họ."
Trong lòng Trần Nặc thở dài.
Quả nhiên là Lỗi ca, biết trong lòng mình đang nghĩ tới cái gì.
"Không cần, đừng quá kinh động tới một nhà bọn họ, có thể bên ngoài vẫn là buổi tối, thời gian bên ngoài khác với nơi này của chúng ta. Không cần quá mức hưng sư động chúng, hơn nửa đêm dọa người cũng không tốt lắm. Ngươi liền…"
"Ta liền lấy cớ sau khi hôn lễ của ta kết thúc, buổi tối gọi điện tới cảm ơn, liên lạc với bọn họ, xem đối phương có bình an hay không, ngươi xem làm như vậy…"
"Tốt!"
Cuối cùng, ánh mắt Trần Nặc rơi vào trên người ba em gái.
Lý Dĩnh Uyển, Nivel, Satoshi Saijo!
Mắt thấy bốn người mặt đối mặt lại không nói lời nào, người bên ngoài lập tức tỉnh ngộ lại, sau đó Lỗi ca dẫn đầu, mang theo mọi người đi vào trong phòng. Thậm chí còn đóng cửa phòng ngủ lại.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, quay đầu lại cũng đóng cửa phòng 504 lại.
Bằng cách này, những người ở trong không gian 504 sẽ có được không gian cách ly, có nói gì cũng không cần lo lắng sẽ bị hạt giống thứ tư nghe được.
"BOSS, ngươi xác định sẽ an toàn sao?" Lý Dĩnh Uyển là người đầu tiên sốt ruột mở miệng hỏi.
Ánh mắt Trần Nặc nhìn chằm chằm ba người, bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
Hắn mỉm cười, đi qua, đưa tay sờ sờ đầu Lý Dĩnh Uyển.
Dù sao bây giờ Lý Dĩnh Uyển, mới hơn 17 tuổi, 18 tuổi, ừm…
Sau này cô còn sẽ phát triển cao hơn một chút.
"BOSS?" Lý Dĩnh Uyển bị hành động đột ngột này của Trần Nặc này làm cho sửng sốt.
"Thật ra, có rất nhiều chuyện ở kiếp trước, đều có lỗi với các ngươi." Trần Nặc lại nhìn Nivel và Satoshi Saijo.
Lời này vừa nói ra, thân thể của ba em gái đều run lên.
"Còn ta thì sao. Trước kia cứ luôn nghĩ, ta cứu các ngươi, kéo các ngươi từ trong bóng tối ra ngoài, các ngươi hẳn có thể tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp, sẽ khôi phục thành người bình thường…
Nhưng có lẽ, suy nghĩ của ta đã sai.
Dù sao, ta có thể không phải là một BOSS có trách nhiệm. Ta nói đi là đi, ta cảm thấy bản thân đã sắp xếp tốt cho mọi ngươi, nhưng có lẽ… Ta chưa bao giờ nghĩ tới sự an bài đó có phải là những gì mà các ngươi muốn hay không.
Nhưng hiện tại… Nói những điều này cũng đã quá muộn.
Nhưng… Coi như là vận mệnh an bài đi.
Ta không nghĩ tới, thế nhưng còn có thể lần nữa gặp lại các ngươi ở nơi này.
Có rất nhiều lời, rất nhiều chuyện, trước khi ta chết ở kiếp trước đã không dặn dò với các ngươi, có lẽ… Đây là chuyện mà ta nên xin lỗi các ngươi. Có lẽ lúc trước, ta thật sự quá ích kỷ, chỉ muốn đơn độc đi thẳng một mạch."
Ánh mắt Satoshi Saijo đã đỏ lên: "BOSS… Ngươi nói những thứ này, là…"
"Ta nghĩ, có lẽ là ông trời đã cho ta một cơ hội tạm biệt đi." Trần Nặc khoát tay áo: "Có lẽ, không biết đây có được tính là cơ hội hay không.
Nơi này là một không gian bị cắt ra… Nó bị cắt ra từ ký ức của ta.
Vậy nên, … Có lẽ, các ngươi cũng không thật sự là các ngươi của kiếp trước, có lẽ các ngươi chỉ là các ngươi ở trong trí nhớ của ta.
Có lẽ vậy… Ta không biết nữa.
Nhưng ta có thể phán đoán một điều, đó là…
Sau khi ra khỏi nơi này, các ngươi hẳn đều sẽ biến thành các ngươi trong dòng thời gian này, sẽ không còn ký ức kiếp trước nữa.
Vậy nên, … Rất có thể, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Cả ba cô gái đều đỏ mắt!