Chương 1501
Lời Tạm Biệt Muộn (2)
Trần Nặc đi lên, đầu tiên là ôm lấy Lý Dĩnh Uyển, một cái ôm phi thường dùng sức!
Sau đó, hắn ở bên tai Lý Dĩnh Uyển, dùng ngữ khí ôn nhu cùng thanh âm mà trước nay chưa từng có, chậm rãi nói:
"Này, Lý Dĩnh Uyển a! Ngươi là đứa trẻ thần kinh đầu tiên được ta cứu!
Ta từng nói với ngươi, ta hy vọng ngươi là một con Đom Đóm, không cần tới người khác, tự bản thân có thể chiếu sáng cho mình…
Những lời này, hiện tại nhớ lại ta cảm thấy thật sự là cực kỳ không ra gì a.
Đom đóm rất đẹp, nhưng lại cực kỳ vô dụng.
Tự mình chiếu sáng cho mình… Loại lời như này cũng quá mức tự luyến, chuyện mà đến ta cũng không làm được, dựa vào cái gì để yêu cầu ngươi có thể làm được…
Mỗi người sinh tồn trên thế giới này, đều cần tới người khác a…
Ta xin lỗi vì lúc trước đã quá nghiêm khắc với ngươi.
Ta nhớ rõ lần nhiệm vụ ở Trung Phi, ngươi ngốc nghếch đỡ cho ta một phát suýt chết.
Sau đó ta hung hăng mắng ngươi, nói cho ngươi biết với thực lực của ta căn bản không cần người khác chắn súng cho ta —— tuy rằng ta quả thật không cần.
Sau đó anh ủy khuất khóc một trận đúng không?
Ai da… Lúc đó, ta phải nên cảm ơn ngươi mới đúng.
Cả cuộc đời của một ngươi, rất khó gặp được một người nguyện ý hy sinh tính mạng cho mình a.
Mà ta, lại không biết quý trọng, ngược lại càng thêm nghiêm khắc đối với ngươi."
Nói xong, hai tay Trần Nặc siết chặt, thấp giọng nói ở bên tai Đom Đóm:
"Cám ơn ngươi, đã từng giao toàn bộ sinh mệnh của ngươi cho ta, cám ơn!"
Sau khi Trần Nặc buông Lý Dĩnh Uyển ra, Đom Đóm đã khóc không thành tiếng.
Sau đó, Trần Nặc quay đầu nhìn về phía Nivel, cười cười đi qua ôm lấy Chim Ruồi.
Nivel cố gắng cười, ngữ khí rất cứng rắn: "Như thế nào, BOSS, ngươi cũng muốn nói lời cảm ơn rồi chia tay với ta sao, sau đó lại nhìn ta khóc rống vì ngươi sao?"
Trần Nặc mỉm cười, ôm Nivel không nói lời nào.
Nivel cắn môi: "BOSS, ta cũng không phải là loại người ngoài cứng trong mềm như Đom Đóm… Ah!!"
Khẽ hô một tiếng.
Sắc mặt của Chim Ruồi trở nên cổ quái, cắn răng nhìn Trần Nặc: "BOSS… Ngươi, ngươi lại lần nữa sờ mông ta!"
"Xin lỗi a, quen rồi, quen rồi…" Trần Nặc cười, nhưng cũng không dời tay ra.
Nivel mặt đỏ bừng, sau đó sắc mặt lại dần dần bình tĩnh lại, chỉ là cũng trở tay ôm lấy Trần Nặc.
Trần Nặc thở dài, ôn nhu nói: "Thật ra… Rất nhiều lần ta đã động tâm, thực sự đã động tâm a…
Ta cũng là đàn ông. Cơ thể của ngươi thật sự là quá nghịch thiên…
Ngươi cũng không biết, ngươi nhiều lần quyến rũ ta như vậy, thật sự trong lòng ta, lúc thì hiện ra thiên sứ lúc thì hiện ra ác ma
Hai người họ cứ đánh nhau trong đầu ta, loại thống khổ vì kìm nén này ngươi có biết không?
Ta cứ tự nhủ với bản thân: Người ta thích ngươi như vậy, ngươi lại lên như vậy! Không tiến tới còn là đàn ông sao?
Một ta khác liền nói: Nói đúng rồi! Tiến lên đi!"
Nivel sửng sốt, cắn răng nói: "Vậy tại sao ngươi…"
"Có lẽ vì ta hèn nhát a." Trần Nặc thở dài.
"…"
"Còn nhớ lần đó ở Argentina, ta đã dẫn ngươi đi bắt một Kẻ Phá Hoại do Bạch Tuộc treo thưởng chứ?" Trần Nặc cười khổ nói: "Ngày đó sau khi bắt được người rồi giao nộp, chúng ta đã ở trong căn cứ lưng chừng núi kia. Buổi tối ngươi đã cố ý mặc một cái áo bó sát lắc lư ở trước mặt ta a…"
"Vậy ngươi còn trói ta lại, sau đó bản thân còn chạy trốn!" Nivel đỏ mặt oán hận nói.
Trần Nặc lắc đầu: "Ngươi không biết, sau khi ta chạy đi, ở bên ngoài hút thuốc cả đêm, có vài lần, ta đều xúc động muốn trở về, sau đó đi được hai bước, lại cưỡng ép để cho mình nhịn xuống dừng lại.
Kết quả chính là như vậy, đi tới đi lui, cuối cùng ta hạ quyết tâm, con mẹ nó mặc kệ…"
Ánh mắt Nivel đỏ hồng: "Vậy ngươi… Sao ngươi không đến tìm ta chứ?"
"Bởi vì rối rắm quá lâu, trời cũng đã sáng rồi. Khi mặt trời chiếu vào ta, ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ngươi hiểu không, Nivel?
Ngươi thật sự hấp dẫn… Nhưng đó cũng là lý do tại sao ta không thể làm chuyện đó với ngươi.
Bởi vì ngươi là ngươi, ngươi không phải là bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Bởi vì ta trân trọng ngươi, trân trọng mối quan hệ của chúng ta, vậy nên ta càng không thể chạm vào ngươi. Nếu ta đã không thể cho ngươi những gì ngươi muốn, vậy thì ta càng không nên làm điều đó với ngươi."
"Ta lại không cần ngươi phải phụ trách, càng không muốn chiếm hữu ngươi, nói thẳng ra chính là ngươi hèn nhát!" Nivel vừa khóc vừa mắng.
Trần Nặc gật đầu, ôn nhu nói: "Ừ, coi như là ta hèn đi. Nhưng… Ta thực sự cảm ơn ngươi vì ngươi đã đối xử rất tốt với ta, sẵn sàng trao cho ta tất cả mọi thứ trong cuộc sống của ngươi."
Nói xong, Trần Nặc buông Chim Ruồi đã mặt đầy nước mắt.
Lúc đi tới trước mặt Satoshi Saijo, em gái này đã ngồi xổm xuống ôm mặt khóc.
Trần Nặc ngồi xổm trước mặt Satoshi Saijo, đưa tay kéo cánh tay cô, Satoshi Saijo lại nhu nhược vô lực khóc: "Đừng mà! Đừng!! BOSS, ta không muốn nói lời tạm biệt với ngươi! !"
Trần Nặc ở trước mặt, nhìn thẳng vào Satoshi Saijo, sau đó bỗng nhiên dùng ngữ khí nghiêm túc nói: "Satoshi! Thật ra, ngươi đã nói dối ta, phải không?"
"A?" Satoshi Saijo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trần Nặc, mở to hai mắt.
"Lần tới Hokkaido đó, ngươi cùng ta giết chết một tên bị treo thưởng, ba ngày sau đó, ta cùng ngươi chơi ba ngày, còn nhớ không?"
"… Nhớ."
"Chúng ta đã đi tới Tokyo, đến Daban… Sau đó, ta nhớ chúng ta đã ngâm mình trong một phố trò chơi điện tử suốt hai ngày hai đêm! Chúng ta chơi tới khó phân thắng bại, ta dốc hết toàn lực, ngươi cũng dốc hết toàn lực, cuối cùng ta thắng ngươi, còn còn nhớ sao?"
Satoshi Saijo trợn tròn mắt: "Nhớ rõ… Đó là ký ức ba ngày hạnh phúc nhất của ta…"
"Thật ra ngươi cố ý thua ta đúng không! Đồ lừa đảo…
Trong thế giới của dòng thời gian này, ta đã từng chơi game với ngươi!
Kết quả thắng thua sao? 12-0! !
Ngươi không phải là đang vả mặt ta nữa, rõ ràng là dí luôn mặt ta xuống đất mà ma sát, ngươi có biết không?
Ngươi chơi game cực kỳ giỏi, chỉ cần một tay là có thể tùy tiện chà đạp ta đúng không?
Cho nên lần đó, ngươi cố ý làm bộ đánh khó phân thắng bại với ta, ngươi lo lắng nếu thắng ta một cách dễ dàng quá, ta sẽ không cùng tiếp tục chơi đúng không? Ngươi sợ ta sẽ cảm thấy thẹn quá hóa giận, hoặc là cảm thấy xấu hổ sẽ không muốn cùng ngươi chơi game đúng không?"