Chương 1516
Ngươi Có Hứng Thú Không? (3)
Ngư Nãi Đường nhất thời bĩu môi, thiếu chút nữa khóc không ra.
Đang nói, hướng toilet trong phòng truyền đến động tĩnh.
Tiếng nước ào ào bên trong dừng lại, sau đó Trần Nặc đẩy cửa đi ra. Trên người tùy ý mặc một chiếc áo thun rộng rãi cùng quần short, trong tay còn cầm khăn lau tóc.
"Yo, các ngươi cũng tới đây à? Đã ăn sáng chưa?" Trần Nặc tùy ý chào hỏi.
Âu Tú Hoa nhìn con trai mình, sau đó giận dữ nói: "Ngươi… Mẹ đứa nhỏ là mới khôi phục sao?"
Trần Nặc cười cười, đi đến bên cạnh Lộc Tế Tế, không chút khách khí tách Ngư Nãi Đường dán trong ngực Lộc Tế Tế ra: "Đừng chiếm đất của ta! Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi mà một chút mắt nhìn cũng không có!" Nói xong, hôn lên mặt Lộc Tế Tế một cái.
Lộc Tế Tế nhất thời cúi đầu, trên mặt có chút nóng lên.
"Ừm, cô ấy khỏe rồi, chúng ta cũng ổn… Chuyện ra sao ư? Chỉ là chút chuyện như vậy."
Trần Nặc khoát tay: "Được rồi, ăn sáng đi!"
"Ăn sáng?! Còn ăn sáng gì nữa! !" Âu Tú Hoa nhất thời cảm thấy trái tim mình đều vui vẻ muốn nổ tung ra!
Mình đã sốt ruột được bao nhiêu ngày rồi? Vì quan hệ giữa con trai mình và mẹ con Lộc Tế Tế, vì mắt thấy mối quan hệ này sẽ tan vỡ, vì quan hệ nam nữ hỗn loạn của con trai…
Có điều, dù sao cũng đã là trung niên, trong lòng ít nhiều vẫn có chút năng lực tự khống chế.
Tuy rằng Âu Tú Hoa một bụng dấu chấm hỏi, nhưng cũng biết hiện tại chưa chắc đã là thời cơ thích hợp để hỏi tận gốc.
Mắt thấy Trần Nặc và Lộc Tế Tế thoạt nhìn quan hệ hòa hợp… Hiển nhiên theo cách hiểu của Âu Tú Hoa là, vợ chồng son rốt cục hòa hảo, Lộc Tế Tế rốt cuộc đã tha thứ cho con trai mình đã làm tổn thương cô ấy.
Cho nên, hiện tại không nên đề cập đến những chuyện trước đây! Đề cập đến, chẳng phải lại khơi gợi ký ức không tốt sao!
Muốn hỏi, cũng phải chờ thời điểm không có người rồi len lén hỏi Trần Nặc mới được.
"Mẹ…" Tiểu Diệp Tử phía sau có chút rụt rè kéo quần áo của Âu Tú Hoa.
"Ừ?"
"Cái kia… Chị dâu, có phải là đã hết bệnh rồi hay không? " —— trong nhận thức của Tiểu Diệp Tử, vẫn cho rằng "chị dâu" trong nhà bình thường không nói lời nào, cũng không nói chuyện với người khác, chính là vì sinh bệnh.
"Ừm, được rồi được rồi, tất cả đều tốt rồi!"
"Vậy… Ta nói chuyện với chị dâu được không?" Tiểu Diệp Tử vô cùng tò mò nhìn Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế nhìn Trần Nặc, Trần Nặc gật đầu.
Sau đó Lộc Tế Tế giao đứa nhỏ cho Trần Nặc ôm, sau đó cười tủm tỉm đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Diệp Tử.
"Thật ra… Chúng ta đã gặp nhau trước đây, phải không, Tiểu Diệp?"
"Đúng vậy!" Tiểu Diệp Tử nhất thời vui vẻ, cười nói: "Trước kia, có một lần, ngươi và mẹ nuôi Tống, đi nhà trẻ đón ta."
"Ừm…" Lộc Tế Tế mỉm cười.
Cho dù lúc đó bản thân vẫn luôn ở trong trạng thái mất trí nhớ của Lộc Y Y.
Cô quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nặc một cái, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đúng vậy, lần đó ta nhớ rõ… Diễn xuất của anh trai ngươi thực sự rất tốt."
Cả ngày hôm nay Fox đều xụ mặt.
Lúc còn ở trường, các bạn cùng lớp xung quanh cũng không dám trêu chọc tiểu hồ ly toàn thân bốc lên hàn khí.
Không ai dám hỏi cô đã xảy ra chuyện gì…
Fox mà tức giận, là cực kỳ kinh khủng.
Mà thực tế, địa vị của Fox trong trường học cũng không hề thấp – ngược lại còn thuộc về những người nằm ở đầu chuỗi thức ăn trong khuôn viên trường trung học.
Được rồi, tiểu hồ ly thực sự bá chủ trong trường học.
Trường trung học này cũng không tình là khu người giàu, nhưng cũng không phải là khu vực nghèo - an ninh nói chung, không tệ nhưng cũng không quá tốt.
Trong trường học, có loại người học tập chăm chỉ và hy vọng tương lai nổi bật, những cũng có loại người sinh hoạt hỗn loạn.
Nếu nói tới vụng trộm bán ma túy gì đó, cũng không có, thế nhưng những học sinh có quan hệ với những tên lưu manh đầu đường xó chợ, cũng sẽ không hiếm thấy.
Vào buổi sáng, Fox tở cửa phòng thay quần áo nhìn thấy một số phần tử bất lương trong trường học lén lút tụ tập tại một chỗ mà không biết đang thương lượng chuyện gì.
Không thèm để ý mà đi lướt qua.
Những người đó đều cảnh giác nhìn Fox.
Vào buổi trưa, thấy nhóm người này kéo theo hai học sinh trong hai trường vào phòng đựng thức ăn phía sau căn tin của trường, sau đó bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Fox không có ý định quan tâm đến mấy chuyện chả liên quan gì đến mình này.
Tuy nhiên, sau đó khi cô ăn trưa xong và định rời đi, một học sinh chạy ra khỏi phòng đựng thức ăn, một trong số họ đã bị đánh đập - trong khi chạy vô tình đâm vào Fox.
Nước trái cây đổ đầy đất.
Có điều cái gã đuổi theo phía sau, bị cô ngăn lại.
"Muốn bắt người thì được thôi, trước tiên bồi thường bữa trưa của ta." Fox lạnh lùng nói.