Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1517 - Chương 1517 Ngươi Có Hứng Thú Không? (4)

Chương 1517

Ngươi Có Hứng Thú Không? (4)


Đối phương cũng là tên có cấp bậc bá vương trong trường học, bình thường ngược lại có vài phần kiêng kỵ với Fox, có điều hôm nay đại khái vì ở trong phòng đựng thức bắt nạt người khác, sau khi đánh ngã hai kẻ yếu, tiết ra quá nhiều adrenaline —— nói một câu dễ hiểu là, đang phê.


Sau đó theo bản năng liền nói ra lời hung ác: "Con đ*, nếu ta là ngươi, sẽ nhanh chóng tránh xa một chút."


Fox nghe được những lời này thì nheo mắt lại.


Trưa hôm đó, trong căn tin của trường trung học này, rất nhanh đã xảy ra một loạt động tĩnh.


Kết quả là… Bốn tên lưu manh trong trường, bị dùng dây thừng trói hai tay, từ ngoài cửa sổ thủy tinh của phòng ăn ném ra ngoài, treo ở bên ngoài.


Sau đó, nhà trường đã phải can thiệp và giải cứu học sinh, và Fox đã được bàn giao cho văn phòng hiệu trưởng.


Sau đó, phụ huynh đã đến.


Tiếp theo, cảnh sát đã đến.


Phụ huynh bên kia tức giận nói rằng họ sẽ truy tố…


Từ đầu đến cuối, Fox đều lười trả lời, chỉ ngồi đó yên lặng cầm điện thoại di động của mình cũng không biết đang xem cái gì.


Khi Sophia đến trường, cô thấy con gái mình ngồi trên ghế bình tĩnh chơi điện thoại di động, trong khi cha mẹ của các học sinh khác đang tức giận gầm gừ với hiệu trưởng của trường.


Ứng phó xong với các bậc phụ huynh khác, lúc đối phương rời đi còn phẫn nộ nói nhất định sẽ kiện, để Sophia chuẩn bị tìm luật sư.


Hiệu trưởng nhà trường cũng dùng lời cảnh cáo nói…


Sophia thực sự có chút mệt mỏi về thể chất và tinh thần.


Trên đường về nhà, cô ở trong xe đã nổi giận nói rất nhiều, nhưng Fox không nói một tiếng, toàn bộ hành trình, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.


Cuối cùng, khi Sophia đã nói không còn sức lực, Fox mới khẽ thở dài. "Mẹ, Sid… Hắn ta rời đi rồi sao?"


"Sid?" Sophia rùng mình!


Nội tình của Sid, cô tất nhiên là biết rõ—— mình rõ ràng đã chết, đều có thể được Sid cứu sống.


Cái tên nhóc tự xưng mình là Đức Chúa Trời kia.


"Hắn ta…"


"Hôm qua hắn rời đi, không có tạm biệt với ta, ta cho rằng hắn chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện, giống như mấy lần trước —— nhưng mà, cho đến bây giờ cũng không trở về."


Fox thì thầm, "Vậy nên, lần này hắn thực sự rời đi?"


"…" Sophia im lặng: "Có lẽ, hắn có chuyện quan trọng cần phải làm.


Có lẽ… Hắn rời đi ngược lại càng tốt…"


"Cho nên, đầu tiên để cho người khác tiếp nhận hắn, để hắn trở thành người thân trong nhà, sau đó lại rời đi sao?!" Fox đột nhiên tức giận gầm nhẹ.


Sophia ngây ngẩn cả người. "Hắn trông chỉ mới mười tuổi… Nhưng chúng ta đều biết rất rõ, tuổi của hắn xa xa vượt qua vẻ bề ngoài của hắn, thật ra bên trong thân thể của hăn, là linh hồn của một người trưởng thành nào đó thì sao? Có lẽ, lớn tuổi hơn chúng ta nghĩ."


Fox tiếp tục, "Ta…"


"Ngươi cái gì hả bé yêu?" Sophia thở dài.


" Ta…" Fox đột nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp đã ửng đỏ.


Sophia đạp phanh một chân, quay đầu lẳng lặng nhìn con gái mình: "Ngươi có thể nói với ta, bất cứ điều gì cũng có thể nói với ta …"


"Kể từ khi hắn đến, ta đã có một loại cảm giác đặc biệt kỳ lạ … Loại cảm giác này, theo thời gian quen biết hắn càng lâu, càng rõ ràng, càng nồng đậm, càng rõ ràng…"


"Cảm giác gì?"


"Lúc đầu, hắn giống như một người khách xa lạ, mọt người thuê nhà sống trong nhà của chúng ta.


Dần dần, ta coi hắn như một người bạn.


Sau đó, hắn giống như người anh em của ta, một người em trai… Sau đó lại trở thành anh trai.


Mà cuối cùng… Ta… Ta…"


Trong lòng Sophia càng ngày càng lo lắng —— chẳng lẽ con gái sinh ra loại tình cảm đặc thù gì với tên không phải nhân loại đó chứ?!


"Ngươi…"


"Hắn trở nên giống như cha ta! Ý ta là, trong lòng ta, cảm giác đó…


Giống như một người cha mà ta chưa bao giờ có được! Ta thậm chí không thể nhớ được cha ta trông như thế nào.


Ta thậm chí không thể nhớ được cảm giác có một người cha.


Nhưng sau khi hắn ta đến, ta dường như có được một người cha khác!


Ta có thể nói với hắn những thứ trong lòng ta, ngay cả những lời ngu ngốc nhất và ngây thơ nhất, hắn cũng không bao giờ thực sự cười nhạo ta - mặc dù đôi khi hắn sẽ trêu chọc ta, nhưng ta biết đó chỉ là trò đùa, hắn sẽ không thực sự cười nhạo ta hoặc khinh miệt ta.


Ta có thể nói với hắn những mong muốn ngu ngốc của ta, thậm chí là loại mong muốn trẻ con, hắn cũng sẽ sẵn sàng vui vẻ thỏa mãn ta, hoặc cùng ta thực hiện một số chuyện trông rất ngu ngốc.


Ta có thể chửi bới hắn ta, có thể chế giễu hắn ta, có thể phàn nàn về hắn… Nhưng hắn lại chưa bao giờ trở mặt với ta. Bởi vì ta biết hắn sẽ bảo vệ ta, không chỉ để bảo vệ sự an toàn của ta, mà còn bảo vệ cảm xúc của ta."


Chương 1517

Bình Luận (0)
Comment