Chương 1518
Ngươi Có Hứng Thú Không? (5)
Fox nói xong, bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
"Ta biết ngươi đang lo lắng về điều gì… Yên tâm đi mẹ, ta không yêu hắn, ta không phải là loại thiếu nữ ngu xuẩn hoài xuân bị nội tiết tố làm cho choáng váng.
Ngươi vẫn luôn là một người mẹ tốt, ta yêu ngươi rất nhiều, cũng coi trọng tất cả mọi thứ ngươi đã làm cho ta.
Nhưng… Ta không có cha, không có người đàn ông trưởng thành ở bên cạnh ta và đảm nhận vai trò bảo vệ ta.
Mà hắn ta… Làm được những chuyện mà một người cha trong tưởng tượng của ta sẽ làm… Tất cả mọi thứ! Hắn đã làm được!"
Fox siết chặt nắm đấm của mình và thấp giọng nói, "Mà hiện tại… Ta đã mất đi hắn, phải không?"
Sophia có chút do dự, sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Nếu không… Chúng ta sẽ không về nhà trước, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ăn một bữa ăn ngon, được chứ? Chúng ta sẽ đi ăn gà nướng đó? Hoặc chúng ta có thể đi xem phim…"
"Không, chúng ta hãy về nhà, ta hơi mệt mỏi." Fox lắc đầu: "Hơn nữa… Hôm nay ta gặp rắc rối, ta biết ta đã có chút quá mức, ta sẵn sàng chấp nhận hình phạt … với lại, chẳng phải ngươi đang vội vàng về nhà, sau đó liên hệ với luật sư sao?
Ta có lỗi với ngươi, hôm nay ta đã gây ra quá nhiều chuyên, ta hứa đây sẽ là lần cuối cùng… Sau này ta sẽ không gây rắc rối như vậy nữa!"
Bên trong xe im lặng trong chốc lát, Sophia lặng lẽ khởi động lại xe, sau đó chậm rãi đi về phía nhà. Mà thời điểm chiếc xe về nhà, rẽ qua giao lộ, nhìn thấy sân cỏ trong nhà, nhìn thấy nhà để xe, nhìn thấy ngôi nhà …
Sau đó, liền nhìn thấy bóng dáng thiếu niên nhỏ ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên trước cửa phòng.
Mái tóc xoăn, một thân áo thun thoạt nhìn không tương xứng với mùa Nam Mỹ hiện tại —— chữ viết in trên đó lại là chữ Trung Hoa?
Tên nhóc này thế mà vẫn còn đang ăn bánh quy?
Két! Trong chốc lát sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe đã nhanh chóng bị đẩy ra, Fox gần như vội vã ra khỏi xe, một hơi lao đến cửa phòng.
Cô gái mở to mắt, thở hổn hển nhìn Sid trước mặt.
Sid từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô gái.
Im lặng một lúc…
"Ngươi đã đi đâu vậy?! Ta tưởng ngươi đi rồi! Sẽ không bao giờ quay lại! Ngươi có biết ta không…"
Fox giống như một con thú nhỏ giận dữ gầm gừ, sau đó nhanh chóng đỏ mắt, lại siết chặt nắm đấm.
Sid lẳng lặng nghe cô gái nhỏ trước mắt gầm thét, sau đó, lẳng lặng chờ cô rống xong.
Sid mới đứng lên.
"Ta đi tới Trung Hoa, gặp mấy người bạn cũ. Sau đó, ta đi thăm một số người quen khác. Lại sau đó… Ta đã tới New York ở Mỹ, có một người bạn đã hứa với ta sẽ làm cho ta một số món tráng miệng hàng đầu, ta nếm thử thì thấy hương vị cũng chỉ bình thường.
Cuối cùng, ta nhớ hình như ngươi đã nói với ta, ngươi thích diễn viên nam chính trong bộ phim về đắm tàu, ta chạy đến nhà của hắn, yêu cầu hắn ta ký tên cho ta."
Nói xong, Sid lấy một tấm ảnh từ trong túi ra rồi đưa qua.
Trong ảnh, là một thanh niên tóc vàng đẹp trai tà mị cuồng bạo, có một gương mặt quen thuộc.
Fox ngây dại. Sid thở dài: "Ta khuyên ngươi sau này không nên thích hắn ta nữa… Thời điểm ta tìm thấy hắn, hắn đang ngâm mình trong hồ bơi, hồ bơi có ít nhất bốn người mẫu cao cấp tóc vàng … Hai trong số họ trần truồng. Ta không muốn ngươi đi thần tượng loại người như vậy."
"… Vậy là ngươi không đi?"
"Ta đã hứa với ngươi, nếu có một ngày ta phải rời đi, ta nhất định sẽ chính miệng nói lời tạm biệt với ngươi."
Fox nheo mắt nhìn Sid, sau đó, cô gái đột nhiên lớn tiếng: "Ta đã tức giận! Lần này ngươi thực sự quá đáng! Vì vậy, ta quyết định sẽ không nói chuyện với ngươi trong ít nhất hai ngày! Thời gian từ bây giờ!!"
Nói xong, Fox nhanh chóng vọt tới cửa mở cửa nhà chạy vào.
Sid đứng tại chỗ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Sophia.
Đôi mắt của Sophia rất phức tạp.
"Trong nhà… Còn có cơm của ta sao?" Sid sờ sờ mũi cười khổ nói.
Sophia cắn răng: "Sid tiên sinh, ta…"
"Không cần lo, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới ngươi và gia đình của ngươi, Thực ra… Ta rất thích đứa bé Fox."
Dừng một chút, Sid cười nói: "Ngươi hẳn là biết ta có thể làm được rất nhiều chuyện thần kỳ… Có sự bảo hộ của ta, không ai trên thế giới có thể làm tổn thương con hồ ly nhỏ này."
Sophia thở phào nhẹ nhõm: "Ta chỉ lo lắng, tình cảm của đứa trẻ dành cho ngươi…",
"Người cha? Ba ba? Hay anh trai lớn?" Sid mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Sophia sửng sốt: "Ngươi… Ngươi biết được sao?"
"Ta có thể nghe thấy được." Sid mỉm cười: "Thời điểm các ngươi ở bên ngoài khu phố, chiếc xe đậu bên đường, ta có thể nghe được cuộc trò chuyện bên trong xe.
Yên tâm đi, cô Sophia.
Ta không có bất kỳ cảm xúc nào vi phạm đạo đức tình cảm con người với con gái của ngươi… Ngươi có thể yên tâm về điều này.
Đối với đứa trẻ này, việc con bé coi ta như một người cha, ta cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí ta cảm thấy như vậy cũng rất đáng yêu.
Hơn nữa, ta quả thật có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút."