Chương 1532
Có Hương Vị Tình Người (2)
"Ừm, thật ra ta đã sớm biết chuyện này, cũng đã tìm người nghe ngóng về bối cảnh của người đàn ông kia, có thể xem là người tốt." Bộ dáng Trần Nặc ngược lại không thèm để ý chút nào: "Nếu như chính bà ấy cũng có ý mà nói, ta cảm thấy đây sẽ là chuyện tốt."
Rốt cuộc, Âu Tú Hoa là mẹ của Trần Nặc nguyên chủ, cũng không là mẹ của Trần Diêm La.
Trần Diêm La là hồn xuyên, nói trắng ra, cũng không có tình cảm mẹ con gì thật sự với Âu Tú Hoa, đối với mối quan hệ tình cảm của Âu Tú Hoa, Trần Nặc chỉ có thể ôm thái độ vui mừng thoải mái.
Lộc Tế Tế trầm ngâm suy tư một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay của Trần Nặc, ngón tay vuốt nhẹ mấy lần tại lòng bàn tay của hắn, xích lại gần ôn nhu nói: "Ta hiểu được tâm ý của ngươi."
Nói rồi, cô đưa tay chỉ chậu măng tây xanh ngọc đặt trên bậu cửa sổ cạnh bàn ăn trong phòng khách.
Trần Nặc nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lộc Tế Tế lại ôn nhu mấy phần.
Rốt cuộc, vẫn cô ấy hiểu mình.
Cho dù mình đối xử tử tế Âu Tú Hoa, hay là nuôi dưỡng Tiểu Diệp Tử, cũng đều vì cho thiếu niên có thân thế đáng thương kia một cái công đạo đi.
Ban đêm Âu Tú Hoa trực ca đêm, theo thường lệ, ban đêm Trần Nặc Tiểu Diệp Tử ngủ sớm trước, lại nhìn vào đồng hồ, sau đó suy nghĩ, rồi đi xuống lầu.
Đi tới cổng tiểu khu, tìm cái cột điện rồi dựa người vào, rút một điếu thuốc, từ xa trông thấy một chiếc xe tải nhỏ chạy ở trên đường.
Không cần nói cũng biết, người lái xe tất nhiên là Hầu Trường Vĩ – người làm chung đơn vị với Âu Tú Hoa.
Trần Nặc không lộ mặt, đứng đằng sau cột điện, giấu mình ở trong bóng tối.
Cứ như vậy yên tĩnh, nhìn xe đi vào tới ven đường trước cổng tiểu khu.
Trong xe, Âu Tú Hoa không lập tức xuống xe, còn ở trong xe thấp giọng trò chuyện thêm vài phút đồng hồ cùng Hầu Trường Vĩ.
Hai người ngược lại cũng không có cử động thân mật gì, dù sao cũng đã từng tuổi này.
Cứ như vậy nói chuyện trong nhà hàn huyên vài câu, Âu Tú Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đứng tại ven đường, cách cửa xe dặn dò mấy câu kiểu như "trên đường lái chậm chậm" cùng với "đến nhà ngắn tin cho ta biết" với Hầu Trường Vĩ, sau đó đưa mắt nhìn Hầu Trường Vĩ lái xe rời đi.
Chờ xe rẽ vào ngã rẽ biến mất không thấy, Âu Tú Hoa mới nhẹ nhàng thở dải ra, hít thở sâu hai lần về sau, quay người đi về phía cổng lớn tiểu khu.
Mới đi tới cửa, đã nhìn thấy Trần Nặc ở phía sau cột điện bước ra, trên mặt lộ ra biểu cảm tựa cười như không cười rồi nhìn mình.
"Ây… Tiểu Nặc…" Âu Tú Hoa có chút mất tự nhiên: "Ngươi, đã trễ thế như vậy, ngươi, ngươi…"
"Ta xuống nhà mua lon cola."
A?
Âu Tú Hoa quan sát Trần Nặc, nhất là khi trông thấy hai tay con trai trống trơn.
"Coca đâu?"
"Ta uống hết rồi." Quả nhiên mỗi khi Trần Nặc nói dối mắt đều không thèm chớp một cái, há mồm là lời ra.
Cũng may mấy ngày nay Âu Tú Hoa đã rất quen thuộc với "đứa con trai" quanh năm không ở bên cạnh mình, nghe vậy mặt bà nhất thời nóng lên, do dự một chút rồi cũng không ngại ngùng nữa: "Cái kia… Ngươi vừa rồi đều thấy được sao?"
"Ừm, thấy được." Trần Nặc cười tủm tỉm gật đầu: "Thật ra Hầu gia cũng là người tốt."
"Cái gì mà Hầu gia… Ngươi nên gọi chú Hầu. Thời điểm ngươi không có ở nhà, hắn rất thường xuyên chăm sóc ta và em gái ngươi a."
"Ừm ân, đúng đúng." Trần Nặc cười, cùng Âu Tú Hoa đi vào trong tiểu khu.
Thời điểm mới đi tới lầu dưới, Trần Nặc thình lình liền mở miệng tới một câu: "Xem thử hai ngày này, có ngày nào rãnh thì mời Hầu gia tới nhà ăn bữa cơm đi."
"A? ? ! !" Âu Tú Hoa giật nảy mình, sau đó liền chột dạ: "Ăn, ăn cơm? Cái này, có chút mạo muội đi…"
"Đừng a." Trần Nặc cười nói: "Cái này có cái gì mà mạo muội? Cũng không thể chờ các ngươi đi lĩnh giấy hôn thú, rồi mới giới thiệu với chúng ta a?"
Nói, Trần Nặc thu hồi dáng vẻ vui cười, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta nói rõ trước a… Ta thật sự không ngại!
Thật sự, một chút đều không ngại.
Nhưng mà, ta chỉ nghĩ, rốt cuộc Tiểu Diệp dần dần trưởng thành, những ký ức tuổi thơ vẫn còn đó.
Nếu muốn tìm cha dượng cho con bé, cũng nên giới thiệu cho con bé cùng gia đình càng sớm càng tốt, để con bé có thểm chậm rãi làm quen với quá trình này. Loại chuyện này, nên sớm không nên muộn.
Ngươi nói, đúng không?"
Âu Tú Hoa cũng bình tĩnh lại, cúi đầu suy nghĩ, cũng nghiêm túc gật đầu.
Lời này của Trần Nặc, xác thực có đạo lý.