Chương 1536
Có Hương Vị Tình Người (6)
Sau khi trò chuyện một lúc, Hầu Trường Vĩ ngược lại là một người cực kỳ thẳng thắn, chỉ một lúc, hắn đã nói thẳng về gia cảnh của mình.
Thậm chí Trần Nặc còn biết được Hầu Trường Vĩ kiếm được bao nhiêu một tháng, tiền thưởng cuối năm bao nhiêu, còn có ngân hàng tiền tiết kiệm được bao nhiêu tiền, đều thăm dò rõ ràng.
Thậm chí vì để cho Trần Nặc yên tâm, Hầu Trường Vĩ đã biểu thị rằng dù mình cùng Âu Tú Hoa kết hôn, cũng sẽ không để Âu Tú Hoa sinh thêm con – vì hắn có vấn đề vô sinh.
Thật ra với tâm tính của Hầu Trường Vĩ, Trần Nặc đã khá yên tâm rồi.
Ngày từ thời điểm lúc Hầu Trường Vĩ nói thẳng ra, bản thân có quan hệ tình cảm rất tốt với người vợ đã mất, cơ bản Trần Nặc liền xác định.
Nếu như lúc ấy Hầu Trường Vĩ nói rằng tình cảm của bản thân với người vợ đã mất không tốt, như vậy khả năng chính là loại người gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, một người vì muốn lấy lòng người khác, sẵn sàng rũ sạch bản thân.
Sau khi trò chuyện một lúc, thật ra Hầu Trường Vĩ cũng cực kỳ tò mò về Trần Nặc.
Trước đó đã nghe Âu Tú Hoa nói qua, Trần Nặc còn chưa học xong trung học phổ thông, đã kinh doanh ở bên ngoài, nghe nói còn kiếm được tiền.
Ân… Hầu Trường Vĩ vẫn luôn không hỏi chuyện này, bởi vì chủ đề này quá nhạy cảm.
Còn chưa kết hôn với Âu Tú Hoa đâu, đã hỏi thăm xem con trai người ta kiếm bao nhiêu tiền?
Đây không phải khiến người ta hiểu lầm mình ham tài sản trong nhà đối phương sao?
Có điều, hôm nay gặp được Lộc Tế Tế, Hầu Trường Vĩ ngược lại cảm thấy… Có vẻ thanh niên Trần Nặc này thật sự có tiền.
Cái này chẳng phải là nói nhảm sao.
Đầu năm nay, nếu mà không có tiền, sao có thể nuôi nổi một "cô vợ" xinh đẹp xuất trần như vậy?
Đúng vậy, Trần Nặc còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp.
Cô gái được gọi là vợ này khẳng định không có giấy hôn thú.
Mà đứa bé sơ sinh trong nhà kia, khẳng định cũng là không phải con ngoài giá thú.
Ai… Thanh niên hiện này, Hầu Trường Vĩ càng ngày càng bối rối.
Âu Tú Hoa ra ngoài mua rượu, đi dạo được tầm một giờ, mới mang theo tất cả phụ nữ trong nhà đồng thời trở về.
Lúc ăn cơm tối, mở một bình rượu Dương Hà, Trần Nặc cùng Hầu Trường Vĩ chia nhau uống.
Nhìn ra được, tửu lượng của Hầu Trường Vĩ cũng chỉ ở mức bình thường, cũng không uống được nhiều.
Xem như được cộng điểm đi.
Rốt cuộc làm nghề lái xe, nếu bình thường thích uống rượu mà nói, nhìn kiểu nào cũng không thể khiến người khác yên tâm được.
Tửu lượng Hầu Trường Vĩ trung bình, uống được nửa bình rượu, nói chuyện đều có chút mơ hồ, ánh mắt cũng bắt đầu liêm diêm.
Trần Nặc ngược lại là không chút biến sắc, mượn sức rượu, lại cùng Hầu Trường Vĩ tâm sự.
Tính tính sau khi uống rượu của Hầu Trường Vĩ cũng rất tốt, sau khi uống nhiều quá cũng không nói nhiều, không giống rất nhiều người, uống vào là lại oang oang cái miệng.
Hầu Trường Vĩ thu mình lại, không tiếp tục lên tiếng, ngươi nói chuyện với hắn, hắn cũng đáp lại ngươi, chỉ là lời nói trở nên tương đối ngắn gọn.
Nếu điểm tối đa là 100, Trần Nặc có thể đánh giá Hầu Trường Vĩ 82 điểm cho màn trình diễn tổng thể hôm nay.
Còn lại chờ sau này rồi tính.
Hầu Trường Vĩ uống nhiều quá, Âu Tú Hoa cũng không yên tâm để hắn đón xe về nhà, dù sao nhàm mình có hai căn phòng, vẫn còn phòng trống, dứt khoát để Hầu Trường Vĩ qua đêm ở nhà.
Đương nhiên, không có khả năng ngủ chung phòng với Âu Tú Hoa, liền ngủ trong gian phòng mà trước kia Tiểu Diệp Tử cùng Âu Tú Hoa ngủ.
Trần Nặc ngược lại không để tâm.
Ăn xong cơm tối, Âu Tú Hoa dìu Hầu Trường Vĩ trở về phòng nằm xuống để tỉnh rượu.
Lúc bước ra còn nhịn không được mà oán trách Trần Nặc hai câu.
Trần Nặc chỉ cười nghe Âu Tú Hoa phàn nàn, thật ra nhìn ra được, tâm tình của Âu Tú Hoa hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, tựa hồ trong lòng có một khối đá lớn rơi xuống đất.
Đang nghe, bỗng nhiên điện thoại của Trần Nặc vang lên.
Trần Nặc cười cười cầm điện thoại lên, thấy số điện thoại của La Thanh.
Sau khi kết nối… Nghe nửa phút, nụ cười trên mặt Trần Nặc dần dần thu vào.
"Ừm… Lát hồi ta sẽ qua đó, ngươi ở đó chờ ta."
Nói xong, Trần Nặc để điện thoại xuống: "Ta đi ra ngoài một chuyến."
"Đã trễ thế như vậy…" Âu Tú Hoa nhíu mày.
"La Thanh xảy ra chút chuyện, ta qua đó hỗ trợ." Mắt thấy sắc mặt của Âu Tú Hoa có chút lo lắng, Trần Nặc cười nói: "Yên tâm, không phải đánh nhau.
Ừm, La Thanh cãi nhau với bạn gái, ta đi khuyên can."
"Thật sự không phải đánh nhau?" Âu Tú Hoa có chút không xác định.
Trần Nặc cười, đứng dậy cầm áo khoác: "Không yên lòng mà nói, để Tế Tế đi theo ta?"
"Vậy quên đi, đêm hôm khuya khoắt, để ngươi vợ ngươi ra ngoài làm gì, ở nhà đi, còn phải chăm sóc đứa bé nữa. Ngươi về sớm một chút! Ban đêm ngươi đã uống rượu ở nhà, ra ngoài đừng có lại uống a!"
Nói, Âu Tú Hoa nói bổ sung: "Ban đêm ta mang theo đứa bé ngủ ở chỗ này, để Tế Tế cùng Ngư Nãi Đường ngủ ở phòng đối diện, rốt cuộc lão Hầu ngủ lại, Tế Tế ở phòng này cũng không tiện. Tối ngươi có trở về thì đi tới phòng đối diện."
Vẫn là người lớn suy nghĩ chu đáo.
Trần Nặc cười cười, nhìn Lộc Tế Tế, ném qua đi một cái ánh mắt yên tâm.
Lộc Tế Tế ngược lại cũng không có chút nào lo lắng gì.
… Cho dù có là đánh nhau thì thế nào chứ?
Trên trái đất này, có thể đánh nhau thắng được Trần Nặc, cẩn thận tính toán, đếm đủ được một bàn tay sao?
Nếu thật sự là mấy người đó, như vậy khẳng định không có quan hệ gì với La Thanh.
Lúc xoay người ra cửa, nụ cười trên mặt Trần Nặc mới lần nữa thu vào!
La Thanh, thật xảy ra chuyện rồi!
Chuẩn xác mà nói, là La Đại Sạn xảy ra chuyện rồi.
Vào phòng ICU, thiếu chút nữa đã thăng thiên!