Chương 1535
Có Hương Vị Tình Người (5)
"Vậy ta liền có cái gì thì nói cái đó a, lão Hầu… Có mấy lời có thể sẽ có chút nhạy cảm… Nhưng mà, cân nhắc đến mối quan hệ giữa ngươi với nhà chúng ta cùng phát triển tương lai, ta cũng phải làm rõ nhiều chuyện, ngươi hiểu mà đúng chứ?"
"Ừm! Ngươi muốn nói cái gì liền nói đi, tiểu Trần, con người ta cũng không phải là loại người có quá nhiều tâm tư." Hầu Trường Vĩ giữ vững tinh thần.
Rốt cuộc, mình còn muốn cưới mẹ của người ta a.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ừm…Lớn hơn mẹ ngươi chừng hai ba tuổi." Hầu Trường Vĩ trả lời.
"Cái kia, nghe nói trước kia, ngươi từng có một đoạn hôn nhân?" Trần Nặc hỏi.
Nói tới vấn đề này, Hầu Trường Vĩ hút một hơi thuốc, trầm ngâm một chút, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng vậy, trước kia đã từng kết hôn, về sau… Mệnh của cô ấy không tốt, mắc phải bệnh hiểm nghèo, sau một thời gian dài vật lộn với cơn bệnh, dù cố gắng thế nào cũng không giữ lại được."
Trần Nặc cũng nhẹ gật đầu: "Cái kia… Ta mạo muội hỏi một câu, đoạn hôn nhân trước đó, tình cảm của hai người có tốt không?"
Vấn đề này quả thật có chút nhạy cảm, cũng không phải Trần Nặc không hiểu, nhưng hỏi như vậy, thật ra là vì muốn nhìn thử thái độ Hầu Trường Vĩ.
Trong ánh mắt của Hầu Trường Vĩ hiện lên một tia ảm đạm, chậm rãi nhổ một ngụm khói, ngữ khí rất chân thành: "Thật ra mà nói, mối quan hệ khá tốt. Cô ấy là một cô gái tốt, bình thường, giữ khuôn phép, là kiểu cô gái vì gia đình. Trước khi cô ấy rời đi… Thực ra chúng ta đều là loại có tư tưởng rất đơn giản, cùng nhau sống qua ngày, sinh hoạt thật tốt.
Nói đến đây, tiểu Trần, ta có chút chuyện, muốn nói rõ trước với ngươi."
Trần Nặc nhưỡng mày: "Ồ? Ngươi nói đi!"
"Cô gái mà ta từng kết hôn trước đây ra đi sớm, trong nhà vẫn còn cha mẹ.
Nói thật, họ đều là những người bình thường, cũng không quá dễ dàng. Nhà ai gặp phải loại chuyện này, cũng đều khó mà chấp nhận được.
Loại chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh này a…
Trước đó tình cảm của ta và cô ấy cũng rất tốt, trước khi cô ấy rời đi, không yên lòng nhất chính là cha mẹ của mình. Ta cũng đã đồng ý với cô ấy.
Huống chi, trước đó cha mẹ cô ấy đối xử với ta rất tốt.
Cho nên… Tiểu Trần a, ta và ngươi nói rõ ràng, ta cũng không che giấu.
Những năm sau khi cô ấy rời đi, ta vẫn luôn chăm sóc cho người nhà của cô ấy.
Ta thật lòng với mẹ của ngươi, cũng thật lòng muốn cùng cô ấy sinh hoạt, điểm này tuyệt đối không giả, ngươi cũng đừng hoài nghi ta.
Nhưng mà… Ta cũng đã nói với mẹ người về chuyện của ta, hôm nay ta cũng nói với ngươi về chuyện này.
Chính là… Cha mẹ của vợ trước của ta, về sau ta vẫn không thể mặc kệ, người già mà, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đã cực kỳ thảm rồi, tuổi cũng đã lớn, bên người cũng không có ai chăm sóc, già cả bệnh tật các kiểu, khẳng định không thể tự lo cho mình.
Cho nên… Về sau, cho dù sau này ta và mẹ ngươi xác định quan hệ , bên phía người nhà vợ trước của ta, ta cũng là không thể không quan tâm, sau này còn muốn tiếp tục chăm sóc cho họ.
Ta biết, nếu nói ra loại chuyện này, có thể sẽ khiến cho các ngươi mâu thuẫn trong lòng.
Nhưng… Đây là chủ ý của ta, ta cũng đã hạ quyết tâm, về sau ta cũng không thể bỏ mặc những người già kia, cho dù họ không có bệnh tật gì.
Chuyện tiền nong thì ngươi tuyệt đối yên tâm, ta có phòng ở, hai năm này cũng tiết kiệm được ít tiền, ta là một người đàn ông độc thân, bình thường cũng không có chuyện gì cần dùng tiền. Cho nên, nhiều ít cũng tiết kiệm được một chút. Hơn nữa, bọn họ cũng có tiền lương hưu, phương diện tiền bạc cũng tiêu không có bao nhiêu, ta cũng chỉ đóng góp thêm một chút.
Ý ta muốn nói là, về sau chuyện chăm sóc nhà vợ trước kia, ta tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của mẹ ngươi! Chuyện này ngươi tuyệt đối yên tâm."
Nghe đến đó, ý cười trong ánh mắt Trần Nặc lại là càng ngày càng đậm.
Người này…
Có hương vị tình người!
Trần Nặc mắt thấy Hầu Trường Vĩ còn muốn nói tiếp, cũng đã khoát tay áo.
Hầu Trường Vĩ ngẩn ngơ, trong lòng liền một lộp bộp!
Đây là… Để tâm sao?
"Lão Hầu a." Trần Nặc cười nói: "Vấn đề này đối với nhà chúng ta cũng không phải là vấn đề. Ta nói vầy với ngươi đi, người như ngươi có, có tình có nghĩa!
Loại người này hiện tại rất ít, về sau sẽ càng ngày càng ít!
Còn có… Thật ra hiện tại nhà chúng ta đã không còn người già.
Người nhà bên phía mẹ ta, đi ra đi từ sớm.
Mà nhà chúng ta sao…"
Trần Nặc ngẩng đầu lên và dùng mắt ra hiệu cho Hầu Trường Vĩ nhìn vào bức di ảnh của bà cụ treo trên tường.
Hầu Trường Vĩ đã hiểu.
Trần Nặc tiếp tục cười nói: "Cho nên, việc ngươi chăm sóc cho người già bên kia, ta không ý kiến.
Thậm chí ngày lễ ngày tết, ngươi có thể mời bọn họ đến nhà cùng nhau ăn cơm, cũng không có vấn đề gì."
Hầu Trường Vĩ yên tâm.