Chương 1534
Có Hương Vị Tình Người (4)
Thật ra Âu Tú Hoa còn ở trong phòng bếp, đại khái là cảm thấy loại này cảnh tượng quá xấu hổ, cho nên mới trốn không đi ra.
"Cái kia, ta có làm canh cá bò vàng." Hầu Trường Vĩ tìm chuyện để nói, cẩn thận mang theo tươi cười nói: "Biết Tiểu Diệp Tử thích ăn cá, có điều trẻ con sẽ không rành lừa xương ra, vậy nên hôm nay ta cố ý đi chợ mua cá bò vàng, đều là cá sống còn tươi, ta mang về rồi mới tự xử lý.
Lại dùng đậu hũ hầm canh, cái kia…"
Trần Nặc cười cười nghe Hầu Trường Vĩ nói về các bước làm canh cá như ghi nhớ công thức, nhưng hắn không ngắt lời đối phương.
Nhìn ra được, người đàn ông trung niên này có chút khẩn trương, trên trán đều nhỏ ra giọt mồ hôi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới nháy mắt với Lộc Tế Tế, sau đó Lộc Tế Tế đứng dậy, sau khi giải thích vài lời với Ngư Nãi Đường…
Ngư Nãi Đường rất nhanh đứng dậy, mang theo Tiểu Diệp Tử, về sau thương lượng hai câu, liền xuống nhà chơi.
Chạy vào trong phòng bếp nói cho Âu Tú Hoa biết.
Nếu là thường ngày mà nói, Âu Tú Hoa khẳng định không thể đồng ý!
Cha mẹ bình thường sẽ nói: Chơi cái gì mà chơi, đã làm bài tập rồi sao? Sắp tới giờ cơm rồi, còn đi chơi gì nữa?
Lộc Tế Tế cười nói: "Ta cũng đi, vừa vặn mang theo con gái ra ngoài phơi nắng."
Trần Nặc bỗng nhiên liếc mắt một cái, hô to vào trong phòng bếp: "Mẹ!"
Âu Tú Hoa trốn không được, bất đắc dĩ đi ra, có chút đỏ mặt: "Cái kia, có chuyện gì sao tiểu Nặc?"
"Tối nay ta muốn uống một ly với chú Hầu, chỉ là trong nhà không rượu." Nói rồi, Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn xem Âu Tú Hoa.
Âu Tú Hoa sững sờ.
Hầu Trường Vĩ vội vàng nói: "Ta xuống dưới nhà mua, để ta đi mua."
"Đừng a, ngươi là khách, sao có thể để ngươi đi mua được." Nói rồi, Trần Nặc tiếp tục cười cười nhìn xem Âu Tú Hoa.
Âu Tú Hoa lập tức hiểu được.
Là muốn để cho ta đi mua?
Con trai muốn một mình nói chuyện với Hầu Trường Vĩ sao?
Nếu không, Tiểu Diệp Tử thêm Tiểu Nãi Đường, còn có Lộc Tế Tế, nhiều người như vậy đều xuống lầu, không thể nhờ bọn họ mua được sao?
Có chút tiến thoái lưỡng nan, chỉ là Trần Nặc lại quăng ra một ánh nhìn "Yên tâm".
Trong lòng Âu Tú Hoa liền bớt lo lắng lại.
Dù sao Trần Nặc cũng là người có chủ ý, hơn nữa hắn cũng đã nói hắn không phản đối chuyện này, nhìn đi… Xác thực chỉ muốn đơn độc nói vài câu với Hầu Trường Vĩ?
… Được rồi.
"Ta đi mua." Âu Tú Hoa xoa xoa tay: "Bia được không?"
Trần Nặc nhìn Hầu Trường Vĩ.
Hầu Trường Vĩ cười nói: "Cái kia… Ta sao cũng được, buổi tối ta đậu xe lại đây, đến lúc đó ta bắt xe về nhà, sáng ngày mai lại đến lái xe đi."
Trần Nặc nhẹ gật đầu.
Ân, khá tốt, biết uống rượu là không thể lái xe, thói quen tốt.
Năm 2002, còn chưa ban bố xử phạt việc lái xe trong tình trang say rượu là phạm pháp. Đầu năm nay, số người say rượu lái xe nhiều hơn rất nhiều so với sau này.
"Mua rượu trắng đi." Trần Nặc cười nói: "Lần đầu uống cùng chú Hầu, uống chút trắng."
Âu Tú Hoa nhìn Hầu Trường Vĩ một chút, Hầu Trường Vĩ gật đầu cười.
Thế là cầm theo chìa khoá, cả nhà bao gồm già trẻ lớn bé đều ra khỏi cửa.
Người trong nhà đều đi hết, chỉ còn lại hai người Hầu Trường Vĩ cùng Trần Nặc, hai người đàn ông mặt đối mặt, Hầu Trường Vĩ ngược lại không còn khẩn trương như trước.
Vốn dĩ…
Mình tới cửa là để ứng cử chức cha dượng.
Cũng không phải con rể tới nhà gặp cha vợ.
Ta khẩn trương cái rắm a!
"Cái kia, ta đi kiểm tra canh trong bếp, hạ lửa." Hầu Trường Vĩ có chút lúng túng cười.
"Được rồi Hầu gia, phụ nữ trong nhà đều đi hết, chỉ còn đàn ông như chúng ta, đều không khách khí nữa."
Trần Nặc khoát khoát tay, ý bảo Hầu Trường Vĩ ngồi xuống, sau đó lấy ra hộp thuốc lá đến: "Hút một điếu không?"
"… Được." Trong lòng Hầu Trường Vĩ có chút cổ quái, nhận lấy điếu thuốc do "con riêng tương lai" đưa cho.
Thật ra trong lòng cũng cảm khái.
Vốn cho rằng kiếp này mình coi như đã tuyệt hậu, không nghĩ tới, trước mắt, vẫn có thể hút điếu thuốc lá do con trai tương lai đưa cho?
Hoặc là nói tạo hóa trêu ngươi a.
Trần Nặc đưa cho Hầu Trường Vĩ một điều thuốc lá, lại giúp hắn châm lửa, sau khi lại ngồi xuống, Trần Nặc không trốn tránh mà chủ động đặt câu hỏi..
"Gọi ngươi là Hầu gia có chút khách khí, gọi chú Hầu thì ta lại có chút khó chịu. Về sau ta gọi ngươi lão Hầu, ngươi thấy được sao?"
Ách…
Được rồi, cũng không thể trách Trần Nặc không lễ phép.
Đến cả cha của Tôn Khả Khả, hắn đều luôn gọi là lão Tôn.
Còn có sư phụ lão Tưởng.
Một người có linh hồn trung niên như Trần Diêm La, bảo hắn gọi một người ngang tuổi với mình là chú, xác thực khó chịu.
"Được a, không có vấn đề gì, ngươi gọi thuận miệng là được." Hầu Trường Vĩ cũng rất thoải mái.
Ừm, ngược lại là ngươi không có kiêu ngạo.
Rất dễ tính.
Nếu là loại người thích nhẫn nhịn, ra vẻ trưởng bối, đoán chừng giờ phút này Trần Nặc đã có thái độ khác.
Dạng như Hầu Trường Vĩ này rất ổn, thời điểm ở chung cũng không cảm thấy mệt mỏi.