Chương 1546
Team Building 2.0 (1)
Dựa theo sự hiểu biết của Trần Nặc đối với Lý Thanh Sơn, bình thường lão già này hoặc là ở Già Phong Đường, hoặc là ở đại bản doanh suối nước nóng của hắn. Nói chung, phần lớn là vế sau.
Trần Nặc không đi Già Phong Đường, mà trực tiếp chạy tới suối nước nóng.
Suối nước nóng này Trần Nặc tất nhiên là rất quen thuộc, lúc trước quan hệ giữa hắn và Lý Thanh Sơn tương đối tốt, vừa vặn ở thời điểm không gian tinh thần ý thức của Trần Diêm La bị nghiền nát, đã tĩnh dưỡng ở chỗ này rất lâu.
Bên trong biệt thự số 1, vốn là đất của Lý Thanh Sơn, Trần Nặc chiếm cứ nhiều ngày.
Lúc Trần Nặc đến suối nước nóng, trực tiếp đi thẳng vào cửa lớn, nhân viên bảo vệ ở cửa vẫn còn nhận ra vị tiểu gia này —— cũng chưa được bao lâu a, cũng chỉ mới có một năm, lúc trước vị tiểu gia này thật sự coi đây như nhà của mình, ông chủ nhà mình - Lý đường chủ hầu hạ vị tiểu gia này bằng thái độ cung kính không khác gì như hầu hạ cha ruột.
Trước mắt vị tiểu gia này chạy trở về, sao có người dám ngăn cản chứ?
Trần Nặc trực tiếp chạy tới biệt thự số 1, cũng chính là nơi có vị trí đẹp nhất, hồ nước nóng lớn nhất, trang trí xa hoa nhất.
Sau đó, xem như ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như có trong dự liệu —— Lý Thanh Sơn thế mà lại không có ở đây.
Trần Nặc đứng ở trong phòng khách trống rỗng của biệt thự, híp mắt, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.
Đây là… Bỏ chạy à?
Một vị quản lý trong suối nước nóng nghe nói vị tiểu gia này tới, sau khi nhận được tin tức vội vàng lái chiếc xe điện dùng để du ngoạn trong suối nước nóng chạy tới, thấy Trần Nặc liền gật đầu khom lưng.
"Lý Thanh Sơn đâu?" Trần Nặc không nổi giận với những nhân viên bình thường này, cười tủm tỉm hỏi: "Ta đến tìm hắn ta, hắn ta đi đâu vậy?"
"Trần tiên sinh…" Quản lý vừa lau mồ hôi vừa cười: "Ông chủ Lý chúng ta đã rời đi từ sáng sớm hôm nay, hiện tại không ở trong công ty."
"Ừm, không có ở đây." Trần Nặc không chút hoang mang: "Đi đâu? Hắn có để lại lời nhắn không?"
"Cái này… Ta thực sự không biết." Tên quản lý hơi khó xử: "Ông chủ đi đâu sẽ không nói với ta."
Trần Nặc gật gật đầu, bỗng nhiên hỏi: "Sáng sớm đã đi sao? Mấy giờ?"
"Ách…" Quản lý suy nghĩ một chút, cười khổ nói: "Dù sao cũng rất sớm, ta đi làm lúc tám giờ sáng, lúc đó ông chủ đã không có ở đây nữa."
Trần Nặc nở nụ cười.
Lúc 8 giờ, người đã biến mất?
Đây là… Trời chưa sáng đã chạy đi?
Thực sự có vấn đề.
Hiển nhiên, nghe nói La Đại Sạn xảy ra chuyện, trời chưa sáng liền chạy trốn?
Tên quản lý cười nói: "Cái kia, nếu ngài tìm ông chủ của chúng ta, nếu không, ngài gọi điện thoại cho hắn thì sao?"
"Ừm, ta biết rồi." Giọng Trần Nặc ôn hòa đuổi quản lý này đi, xoay người rời đi.
Hắn đi tới cửa suối nước nóng, cũng không sốt ruột lập tức rời đi, mà chỉ đứng ở cửa lớn, lấy ra một hộp thuốc lá, lẳng lặng hút một điếu.
Một điếu thuốc hút được hơn phân nửa, bỗng nhiên liền nhìn thấy con đường trước cửa suối nước nóng, có một chiếc xe phóng nhanh tới, két một tiếng phanh lại trước người Trần Nặc, cửa xe đẩy ra, bên trong có một hán tử trung niên chui ra, nôn nóng chạy về phía Trần Nặc.
"Trần tiên sinh, Trần tiên sinh!"
Trần Nặc liếc mắt một cái, bất động thanh sắc "Ừ" một tiếng, tiếp tục hít một hơi thuốc.
Người vừa tới chính là người tâm phúc đắc lực dưới tay Lý Thanh Sơn, là người đàn ông trung niên tên là Lão Thất kia, Trần Nặc đã gặp qua rất nhiều lần.
Lão Thất đứng ở trước mặt Trần Nặc, thời tiết hôm nay vốn rất tốt, mặt trời trên đầu, lại chỉ cảm thấy sau cổ lạnh lẽo.
"Ừm, là Thất tiên sinh đúng không."
"Khong đảm đương nổi!" Lão Thất vội vàng lắc đầu: "Ở trước mặt ngài, không đảm đương nổi một tiếng tiên sinh, ngài gọi ta là lão Thất là được rồi."
Trần Nặc khẻ thở dài: "Lý Thanh Sơn để lại lời nhắn cho ta, đúng không?"
Lão Thất thở ra một hơi, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Đường chủ biết ngài nhất định sẽ tới tìm hắn, cho nên…"
"Cho nên hắn chạy trước?" Trần Nặc lắc đầu: "Hắn ta chột dạ như vậy sao? Sợ ta, tại sao phải làm những chuyện như vậy?"
"Không không không, ngài thật sự hiểu lầm rồi." Lão Thất vội vàng chính trận nói: "Trần tiên sinh, nếu không… Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện?"
"Không cần tốn thời gian, hắn không phải để lại lời cho ta sao, ngươi trực tiếp nói là được rồi." Trần Nặc lắc đầu: "Ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Thành thật mà nói, thời gian ta đứng đây hút một điếu thuốc là cơ hội cuối cùng ta đã cho hắn ta.
Nếu hắn thật sự chạy như vậy, ngay cả một câu cũng không để lại cho ta, như vậy… Lần này hắn thật sự sẽ gặp xui xẻo, ngươi biết không?"
Lão Thất vội vàng gật đầu: "Biết biết! Hắn biết rõ!"
"Được rồi, nói đi. Nếu có để lại lời, nói vậy chuyện này thật đúng là không phải hắn làm —— ta biết hắn tuyệt đối không có lá gan này."
Lão Thất bình tĩnh lại, sau đó hơi khom lưng, thấp giọng nói: "Trần tiên sinh, đường chủ chúng ta quả thật trong lòng sợ hãi, nhưng trong chuyện này có ẩn tình khác.
Lời mà hắn nhờ ta để lại cho ngài là…"