Chương 1547
Team Building 2.0 (2)
Nói xong, lão Thất hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đường chủ bảo ta nói với ngài: Hắn biết, bởi vì chuyện hắn làm lúc còn trẻ, ngài cực kỳ xem thường nhân phẩm của hắn. Hắn cũng vì chuyện kia mà trả giá đắt, sau đó cũng không dám mặt dày đeo bám vào ngài."
Trần Nặc gật đầu. Đây là sự thật. Lúc trước khi mối quan hệ giữa Lý Thanh Sơn và mình khá tốt, đã mơ hồ có một chút khả năng được Trần Nặc nhét vào vòng tròn nhỏ nhà mình, hơn nữa Lý Thanh Sơn quả thật cũng vì mình xuất lực làm không ít chuyện.
Sau đó bởi vì chuyện ở bên Thái Lan, biết được lý Thanh Sơn khi còn trẻ nuốt tiền bán mạng của anh em mình, lừa anh em mình thay mình chịu chết… Nhân phẩm của người này khiến Trần Nặc hoàn toàn chướng mắt.
"Ừm, lời này ta nhận —— có điều, lời hắn để lại chắc không chỉ có như vậy đó chứ? Lẽ ra còn có.
"Có! Lão Thất cắn răng, to gan chậm rãi nói: "Còn có đoạn thứ hai, hắn bảo ta nói với ngài: Lúc đầu tiên, bởi vì chút ân oán với Lỗi đầu trọc kia, trêu chọc phải ngài, hắn cũng nếm qua khổ sở. Sau đó vì ngài làm việc, mỗi một lần mỗi một sự kiện, hắn đều tận tâm tận lực, chưa từng lừa dối, lúc trước bạn gái Tôn Khả Khả của ngài bị bắt cóc, hắn cũng đã cố gắng hết sức hỗ trợ lục soát người trong toàn thành phố.
Sau đó là một loạt chuyện, phàm là việc ngài cần đến hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không từ chối.
Còn có lần đó, ngài bảo hắn tìm ngọc bội gì đó, hắn bị đối thủ của ngài bắt được, tuy rằng sau đó đã được ngài tự tay cứu trở về —— nhưng trong lúc bị bắt, đối thủ hạ độc thủ với hắn, hắn cũng đều chịu đựng, không bán đứng ngài.
Những chuyện này đều là sự thật đúng không?"
Trần Nặc một chút cũng không do dự, lúc này gật đầu: "Là sự thật."
"Hắn nói, về công về tư, có lẽ hắn có lỗi với người khác, nhưng đối với ngài, hắn tuyệt đối không có lỗi."
"Ừm, cũng là sự thật." Trần Nặc gật đầu.
"Cho nên, hắn bảo ta nói cho ngài biết. Chuyện của La Đại Sạn kia, thật sự không phải do hắn làm, về chuyện này xin ngài nhất định phải tin tưởng hắn."
Trần Nặc nhíu mày: "Ta cũng hiểu được hắn không có lá gan dám động đến cha của bạn ta. Nhưng hắn ta chắc chắn biết được chuyện gì đó!"
"Hắn không dám nói." Lão Thất lắc đầu, cùng cười, tư thái hèn mọn cơ hồ đều thấp đến bụi bặm: "Ông chủ bảo ta nói cho ngài biết một câu."
"Nói đi!"
"Thần tiên các ngươi đánh nhau, tiểu quỷ như hắn không trêu nổi, chỉ có thể trốn đi."
Trần Nặc nhẩm lại những lời này, nở nụ cười.
"Đây là… Có rồng quá giang đáp xuống nơi này?"
Việc này có chút thú vị.
Trần Nặc gật đầu: "Còn nữa sao?"
"Ông chủ của ta cũng không hiểu rõ lắm về lai lịch của vị rồng quá giang này. Hắn chỉ yêu cầu ta nói cho ngài biết, tuy chuyện này có liên quan tới hắn, nhưng thực sự cũng không liên quan nhiều.
Mấy ngày trước, hắn cũng bị một người bạn địa phương lôi kéo tổ chức một bữa tiệc, lại nói tiếp, lúc ấy hắn cũng chỉ đi tiếp khách, nếu chuyện này thành công, đối phương đồng ý cho hắn chen vào một chân, nếu không thành công, hắn chỉ coi như là bán mặt mũi hỗ trợ đứng trên sân khấu mà thôi.
Hiện tại hắn thậm chí còn cảm thấy, ngày đó là bị người lợi dụng ra mặt. Căn bản không nghĩ tới đối phương lại làm ra loại thủ đoạn này để động tới La Đại Sạn.
Ngài cũng hay nghĩ cho hắn, rõ ràng biết La Thanh là anh em của ngài, cho hắn ba lá gan, hắn cũng không dám đi mưu đồ với La Đại Sạn a. Ngay cả tham dự cũng không dám.
Lúc trước thật sự chỉ bị người gọi đi tham gia một bữa tiệc. Người nọ rõ ràng muốn mời La Đại Sạn, nhưng mà tên La Đại Sạn này hiện tại không dễ hẹn.
Cho nên mới gọi thêm cả ông chủ của chúng ta ăn cơm cùng, dùng nhân tình cùng mặt mũi, mới hẹn được La Đại Sạn. Ông chủ thực sự không rõ những chuyện sâu hơn."
Trần Nặc lắc đầu: "Không biết được nhiều, vì sao lại sợ đối phương như vậy? Cái gì mà thần tiên đánh nhau các kiểu… Không rành mọi chuyện, sao lại biết đối phương là thần?"
"Bởi vì một người bạn địa phương khác, mới là người thật sự tham dự trong việc này, quan hệ của tên kia cùng vị thần tiên ngoại lai này sâu hơn nhiều so với ông chủ của chúng ta.
Việc đối phương là thần tiên, cũng là do người bạn địa phương kia tiết lộ, nói rằng năng lượng cùng thực lực của đối phương đều phi thường lợi hại, ông chủ của chúng ta tuyệt đối không trêu vào cũng không đắc tội nổi."
Trần Nặc nhướng mày: "Lợi hại hơn ta sao?"
Lão Thất có chút do dự, thấp giọng nói: "Ông chủ chúng ta nói… Người bạn đó đã nói với hắn một chuyện, nói rằng… Thủ hạ của đối phương cũng có người có năng lực!
Ông chủ bên kia mang họ Cái, tất cả mọi người đều gọi hắn là Đổng sự Cái, nhưng lai lịch cụ thể, ông chủ chúng ta thật sự không biết.
Đó là tất cả những chuyện hắn biết.
Nhưng mà, nếu ngài muốn biết thêm, ngài có thể hỏi người khác."
"Hỏi người bạn của Lý Thanh Sơn?" Trần Nặc nở nụ cười: "Nói đi, ai?"
…