Chương 1551
Đánh Không Lại Nữ Hoàng Có Gì Mất Mặt Sao? (1)
Tiêu Quốc Hoa cầm điện thoại và gọi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Tiêu Quốc Hoa nói vài câu với đầu dây bên kia, ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc cười xua tay, ý là: Ngươi tùy tiện nói, nói cái gì cũng được.
Tiêu Quốc Hoa nghiến răng và thuật lại vị trí hiện tại của mình, hoàn cahr xung quanh và các đặc điểm mang tính đặc trựng.
Trần Nặc căn bản không để ý tới, ngược lại cúi đầu nhắn tin cho người nhà.
Lộc Tế Tế: "Mọi chuyện còn chưa xong sao?"
Trần Nặc: "Sắp rồi, La Thanh ở một mình ta không yên lòng, nên ở cạnh hắn thêm nữa."
Lộc Tế Tế: "Ngươi vẫn còn trong bệnh viện?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút —— sợ Lộc Tế Tế lo lắng mình đã ăn cơm hay chưa, liền máy móc trả lời: "Ta đang ở bệnh viện."
Lộc Tế Tế: "Ăn tối, đừng để đói."
Trần Nặc: "Ăn rồi, ăn ở căn tin của bệnh viện."
Lộc Tế Tế: "Ừm, làm xong mọi chuyện thì về sớm một chút, mọi chuyện trong nhà bình thường không có việc gì, ngươi yên tâm."
"Được."
Trần Nặc trả lời xong, ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Quốc Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Không phải chứ… Thanh niên này có ý gì?
Thời điểm sinh tử như thế nào, sao còn nhắn tin nói chuyện phiếm với người khác?
Làm sao ông chủ Tiêu biết là gọi nói chuyện phiếm, chứ không phải đang mưu đồ gì đó với đồng bọn?
Đơn giản thôi!
Ngươi đã thấy ai trong lúc nhắn tin tinh toán với đồng bọn để giết người, biểu cảm lại theo nụ cười dịu dàng như vậy?!
Dựa vào kinh nghiệm bốn mươi tuổi, Tiêu Quốc Hoa dám kết luận, sát tinh này đang nói chuyện với một người phụ nữ!
"Cái kia… Đổng sự Cái bảo ta chờ, nói lát nữa sẽ phái người xử lý."
"Được, vậy thì chờ đi." Trần Nặc duỗi người, sau đó nhìn Tiêu Quốc Hoa: "Ông chủ Tiêu, vẫn còn thuốc lá chứ? Lại cho thêm một điếu nữa, ta đi gấp gáp, trên người không mang theo thuốc lá."
"… Có, có, lấy hút đi." Tiêu Quốc Hoa sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng ném hộp thuốc lá qua.
Vài giây sau, tròng mắt ông chủ Tiêu thiếu chút nữa trừng ra!
Trần Nặc châm lửa không dùng bật lửa!
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, một ngọn lửa từ đầu ngón tay bốc lên! !
(Mẹ nó! Vị này cũng không phải là người thường a!)
Lộc Tế Tế ở nhà thu hồi điện thoại di động, suy nghĩ một chút lại từ phòng ngủ đi ra.
Vào bếp, nhìn thoáng qua canh bí đao nấu với sườn heo tối nay trong nhà…
Âu Tú Hoa nói bình thường Trần Nặc rất thích ăn món này.
Sau khi bật bếp hâm nóng, lại lấy ra một cái cái ấm giữ nhiệt, múc đầy một ấm.
Xách theo, đổi giày, Nữ Hoàng Bệ Hạ ra cửa.
(Hừ, cái tên này khẳng định không ngoan ngoãn ăn cơm)
Bên phía Đổng sự Cái cúp điện thoại, thần sắc rất thong dong.
Thật ra lúc này Đổng sự Cái đang đứng ở sảnh phòng khám của bệnh viện, vừa từ trong xe bước ra.
Đã dùng xong thủ đoạn, đã đến lúc liên lạc một chút với người của nhà họ La.
Nếu không đã làm việc gì thì phải có tác dụng mới khiến người ta sợ hãi.
Đổng sự Cái mặc một bộ quần áo giản dị, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Bên cạnh Đổng sự Cái, không có mang theo nữ trợ lý, mà là hai người đàn ông đi theo.
Một người cao to cường tráng, vẻ mặt hung dữ, lại hết lần này tới lần khác trên sống mũi đeo kính, ăn mặc cũng rất nhã nhằn. Áo khoác, quần thường.
Chỉ nhìn quần áo, giống như là một giáo viên trong trường, lại hết lần này tới lần khác sinh ra có tướng mạo hung mãnh.
Một thiếu niên khác có tướng mạo thanh tú, rõ ràng là diện mạo thanh tú trắng noãn, lại hết lần này tới lần khác làm kiểu tóc như cái mào gà, trên cánh tay dưới áo thun ngắn tay, trái Thanh Long phải bạch hổ.
Rõ ràng là một thiếu niên nhã nhặn, thế nhưng lại cứ giống như một người trong giang hồ.
"Ông chủ, có chuyện gì sao?" Mắt thấy Đổng sự Cái gọi điện thoại xong, người đàn ông trông hung mãnh kia tiến lại gần hỏi.
Đổng sự Cái cười nhạt: "Chuyện nhỏ… Nhà họ La này còn có chút thú vị, nhanh như vậy liền phản kích. Bọn họ phái người động vào Tiêu Quốc Hoa, hiện tại đã trói được người, vừa rồi Tiêu Quốc Hoa gọi điện thoại cầu cứu ta."
Người đàn ông hung mãnh lắc đầu: "Tiêu Quốc Hoa chẳng qua chỉ là một con chó ngậm xương ông chủ cho, không có giá trị gì quá lớn, động thì cứ động đi, chỉ cần lần này nhà họ La cúi đầu, chuyện của ông chủ thành công là được.
"Chó của ta cũng không tiện để cho người ta tùy tiện động vào." Đổng sự Cái mỉm cười, quay đầu nhìn thiếu niên nhã nhặn kia: "Ngươi đi một chuyến, mang Tiêu Quốc Hoa trở về."
Sắc mặt thiếu niên không có thay đổi gì quá lớn, thản nhiên nói: "Được."
"Địa chỉ ta gửi cho ngươi qua điện thoại di động. Đi nhanh rồi trở về." Đổng sự Cái suy nghĩ một chút, cười nói: "Đừng hành xử quá mức máu me."
Thiếu niên nhã nhặn suy tư một chút: "Nếu Tiêu Quốc Hoa bị giết thì sao?"
"Vậy thì cũng không cần lưu lại." Đổng sự Cái khoát tay áo, thiếu niên nhã nhặn gật đầu, xoay người lên xe, lái xe rời đi.
Đổng sự Cái duỗi thắt lưng, cười nói với người đàn trung niên: "Đi thôi, nhanh chóng xử lý xong chuyện tối nay, trở về ngủ bù, tối hôm qua thật sự không ngủ ngon được."